Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2532

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Xác định Giang Vân Lý tồn tại, là vào hai năm trước.

Giang Vân Lý vẫn luôn âm thầm điều khiển người trong tập đoàn, ngay từ đầu anh ta không rõ Giang Vân Lý điều khiển thế nào.

Sau đó ngoài ý muốn tiếp xúc với thế giới kỳ dị liên quan tới "sinh vật không biết"...

Sự tồn tại này cũng giống như "quỷ quái" vậy, làm cho Giang Quý Bắc càng không rõ, Giang Vân Lý muốn làm gì, rốt cuộc hắn còn sống hay là đã chết.

Cho nên anh ta chỉ có thể xác định Giang Vân Lý tồn tại, mà không thể nói được rốt cuộc Giang Vân Lý sống hay chết.

Phát hiện Giang Vân Lý tồn tại, Giang Quý Bắc đương nhiên là muốn tìm cho ra hắn.

Kết quả...

Không có kết quả.

Ngay cả một sợi tóc của Giang Vân Lý anh ta cũng không tìm được.

Rốt cuộc trong tập đoàn có những ai bị Giang Vân Lý khống chế, anh ta cũng không biết.

Giang Vân Lý ăn mòn tập đoàn lặng yên không một tiếng động, anh ta không biết Giang Vân Lý ở đâu, tất nhiên không cách nào ngăn cản hắn.

Một kẻ địch mà bạn không nhìn thấy, thì làm sao đối phó được?

Nhưng những việc này lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của anh ta và lực ảnh hưởng ở tập đoàn.

Cho nên Giang Quý Bắc mới đánh chủ ý đến Vấn Tiên Lộ.

Trùng hợp chính là, lúc ấy khi Vạn Phi tử vong, người của anh ta ở ngay gần đó, còn nghe thấy được một chút đối thoại.

Cho nên thi thể Vạn Phi bị anh ta phái người đưa về Vấn Tiên Lộ.

Chuyện sau đó thì gần như Sơ Tranh đã biết cả rồi.

Giang Quý Bắc không nghĩ tới bên phía Sơ Tranh có việc, không tự mình điều tra chuyện Vạn Phi, cũng không tìm tới anh ta.

"Vậy vì sao anh không tự mình đến tìm tôi?"

Giang Quý Bắc cong tay gõ bàn một cái: "Chuyện vừa rồi, cần tôi nhắc nhở Sơ Tranh tiểu thư không?"

Loại nơi gần như là "ổ cướp" này, sao anh ta có thể tự mình tới được.

Giao dịch cũng không phải là thứ bình thường, đó là mạng.

Có thể không tiêu một phút tuổi thọ nào mà có thể giải quyết phiền phức, tại sao anh ta phải giống kẻ ngu đưa tới cửa chứ.

Nhưng mà...

Giang Quý Bắc nghĩ thôi là cảm thấy ngực đau nhức.

Quả nhiên không thể có liên hệ với cô gái này.

Cô không nói đạo lý với bạn, mà cô dùng nắm đấm để nói chuyện.

Căn bản không có cách nào mà nói được.

Sơ Tranh cảm thấy có người ở bên ngoài bại hoại thanh danh của cô, cô giao dịch rất công bằng đó.

-

Lời Giang Quý Bắc nói Sơ Tranh cũng không tin hoàn toàn.

Dù sao cũng là lời nói từ một phía của anh ta, nhưng dưới tình huống trước mắt, có thể làm một cái tham khảo, trước tiên cứ thiết lập người kia chính là Giang Vân Lý đi.

Thứ lúc trước điều tra được, xác thực có rất nhiều thứ đều móc nối đến tập đoàn Thịnh Thiên.

Khi Sơ Tranh lấy được toàn bộ tư liệu của Giang Vân Lý, vừa vặn Tinh Tuyệt tới.

"Giang Vân Lý? Không phải hắn chết rồi sao?" Tinh Tuyệt trông thấy tư liệu, thuận miệng nói một câu.

"Sao anh biết hắn chết?" Không phải anh mất trí nhớ sao?

"À, Hồ Thạc bát quái với anh." Tinh Tuyệt bày ra vẻ mặt vô tội: "Nói tập đoàn Thịnh Thiên là đối thủ một mất một còn của anh, bảo anh phải hiểu rõ bối cảnh của nó, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

Sơ Tranh: "..."

Hồ tổng quản thật sự quá vất vả rồi.

"Mấy ngày nay sao anh cứ chạy đến chỗ em vậy, cái trang viên lớn của anh ở không thoải mái à?"

"Không có Bảo Bảo, đương nhiên không thoải mái."

Tinh Tuyệt kéo cái ghế ra ngồi xuống, nằm sấp xuống mặt bàn, đầu gối lên cánh tay, trong mắt toàn là gợn sóng nhàn nhạt, có thể làm say lòng người.

Sơ Tranh sờ đầu hắn như sờ con chó lớn, thuận miệng đuổi hắn: "Đi làm việc của anh đi."

"Việc của anh chính là ở cạnh Bảo Bảo."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh không thèm để ý đến hắn, xem xét toàn bộ tư liệu của Giang Vân Lý một lần.

Cũng không khác gì lời Giang Quý Bắc nói lắm.

Giang Vân Lý đúng là một nhân vật thiên tài, nếu như anh ta vẫn còn sống, thì tập đoàn Thịnh Thiên bây giờ có lẽ đã sớm ép tập đoàn Phồn Tinh một đầu rồi.

Nếu như Giang Vân Lý đã chết, vậy thì bây giờ kẻ ở trong thân thể anh ta chính là sinh vật không biết...

"Bảo Bảo, hắn có gì đáng xem, em nhìn anh nè?" Tinh Tuyệt ở bên cạnh túm tay áo Sơ Tranh, trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy đáng thương: "Em muốn chơi đùa anh cũng được mà."

Sơ Tranh mặt lạnh lùng, cảnh cáo một tiếng: "Tinh Tuyệt!"

"Ai..." Tinh Tuyệt lập tức thu tay lại, vẻ mặt thất vọng: "Không chơi thì không chơi, anh đi xử lý văn kiện."

Sơ Tranh đóng màn hình lại: "Tới đây."

Lông mi Tinh Tuyệt khẽ run rẩy hai lần, khẽ dựa sát qua phía Sơ Tranh.

-

Tư liệu bằng giấy trên bàn bay lả tả rơi xuống đất, hai cái bóng trùng điệp hắt ra trên đó.

Ở sau cầu thang cách đó không xa, có hai cái đầu lặng lẽ nhô ra, tò mò quan sát.

Hình như Sơ Tranh có phát giác, liếc mắt nhìn qua phía bên kia một chút.

Hai cái đầu đồng thời rụt về.

Sơ Tranh kết thúc nụ hôn mập mờ kia, chống vào bàn nhìn hắn.

Người đàn ông quần áo không chỉnh tề ngồi trên bàn, một tay chống về phía sau, một tay ôm eo Sơ Tranh, nhẹ nhàng thở ra.

Trong nháy mắt khi người đàn ông nhìn qua, Sơ Tranh đột nhiên ôm hắn vào trong lòng.

"Bảo Bảo?"

Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn, đè thấp giọng cảnh cáo: "Đừng lên tiếng."

Tinh Tuyệt lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa, mặc cho Sơ Tranh ôm hắn, bên tai dường như còn có tiếng tim đập của cô.

Không biết qua bao lâu, hai con người giấy ở chỗ cầu thang đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sơ Tranh buông hắn ra, ngồi trở lại trên ghế, thuận tay kéo người xuống ôm.

"Tinh Tuyệt, đừng có chọc em nữa, được không?"

Tinh Tuyệt dựa người vào mép bàn, vẻ mặt giống như kinh ngạc lại như chờ mong: "Bảo Bảo là muốn làm chuyện gì quá phận với anh sao?"

"..."

Con mẹ nó chứ!!

Tinh Tuyệt bị Sơ Tranh ném ra ngoài, cũng đóng cửa lại luôn.

Hắn sờ cái mũi xém bị đụng trúng, quay đầu lại lập tức đối đầu với ánh mắt bát quái của bọn người Liễu Trọng.

"Tinh tiên sinh, ngài vẫn tốt đó chứ?" Tạ Thì ôm mũ hề của mình, thăm dò hỏi.

"Anh làm gì mà Sơ Tranh tiểu thư đuổi anh ra ngoài vậy?" Mai Cơ theo sát đặt câu hỏi.

Tinh Tuyệt cũng rất vô tội: "Tôi không làm gì cả."

Đại khái là yêu ai yêu cả đường đi, thái độ của Tinh Tuyệt đối với người của Sơ Tranh cũng tốt hơn nhiều.

Liễu Trọng gặm dưa leo, nghe mấy bạn nhỏ anh một lời tôi một câu bát quái.

Cuối cùng nghe bát quái xong... Mặc dù không nghe ra nguyên cớ... Liễu Trọng vẫn tốt bụng chỉ chỉ đằng sau: "Bên kia có thể lên đi, cửa kia không khóa được, cậu kéo ra là vào được."

Tinh Tuyệt: "Vì sao lại không khóa được?"

"Khóa hỏng rồi." Liễu Trọng nói: "Nhưng cũng chẳng có ai dám mở cửa nhà con bé."

Cho dù vào được, có thể sống mà ra ngoài được không vẫn còn là ẩn số.

Tinh Tuyệt biết phòng khách trên lầu còn có cửa, nhưng hắn chưa mở bao giờ.

Đi từ hành lang lên, hắn kéo một phát, quả nhiên mở ra được.

Tinh Tuyệt nhìn vào bên trong một chút, đèn không sáng, cẩn thận đi vào bên trong mấy bước, xác định Sơ Tranh vẫn còn ở dưới lầu, Tinh Tuyệt hơi thở phào.

Bảo Bảo nhà hắn quá hung dữ...

Hắn sợ lại bị đuổi ra ngoài.

-

Sơ Tranh lên lầu khi trời đã điểm rạng sáng, vừa suy nghĩ vừa đi tắm.

Đợi cô tắm rửa xong ra, đi đến bên giường, lại phát hiện có người...

Chỗ của cô không ai dám đi lên, cho dù dám lên, thì nếu không phải người quen thuộc, cũng không thể toàn đầu toàn đuôi mà nằm ở đây được.

Cho nên vừa rồi cô hoàn toàn không chú ý đến.

Sơ Tranh kéo chăn đắp trên đầu Tinh Tuyệt ra, thấy hắn nhắm chặt hai mắt, khóe miệng hơi cong lên, đắp về lại cho hắn.

Sơ Tranh tắt đèn đi ngủ, Tinh Tuyệt nhịn một lát, tự mình mò qua cầu ôm.

"Biết sai chưa?"

"Biết rồi." Tinh Tuyệt rầu rĩ nói, nhưng rất nhanh lại bổ sung thêm một câu: "Lần sau dám nữa."

Sơ Tranh: "..."
Bình Luận (0)
Comment