Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 254

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh và Kỷ Thành bị phạt đứng.

Nhưng Sơ Tranh không có ý định đứng.

Ra khỏi phòng học liền đi xuống lầu.

Kỷ Thành tất nhiên cũng không phải học sinh tốt gì, suy tư một chút rồi đi theo cô.

"Hứa Sơ Tranh."

Kỷ Thành đuổi kịp cô, cùng cô sóng vai mà đi.

"Vừa rồi cô sờ tôi làm gì?"

Sơ Tranh: "..."

Làm sao ta biết.

Muốn sờ thì sờ.

Đòi lý do à?

Cho mi tiện tay này!

Sơ Tranh hung hăng nhéo mình một cái.

Sơ Tranh không trả lời Kỷ Thành, Kỷ Thành cũng không phải người nói nhiều, hai người cứ trầm mặc như vậy đi lên phía trước.

Trên đường gặp được Chúc Tử An đang trốn học.

"Tiểu học muội, em không lên lớp à?"

"Bị giáo viên đuổi ra ngoài."

Chuẩn xác mà nói là bị phạt đứng.

Phạt đứng là không thể nào, đời này cũng không thể.

Hạng người như Chúc Tử An hiển nhiên cũng có loại đãi ngộ này, tuyệt không ngoài ý muốn.

"Vậy cậu ta cũng thế à?" Chúc Tử An hất cằm về phía Kỷ Thành.

Sơ Tranh gật đầu.

Chúc Tử An đánh giá Kỷ Thành.

Người này vừa chuyển trường đến đã gây ra một cái tin đồn chấn động như vậy, lúc này hai tay đút trong túi, hơi hơi cúi đầu, một bộ dạng không muốn phản ứng với người khác.

Nhưng mà cái giá trị nhan sắc này đúng là quá cao!

Chúc Tử An cảm thấy rất nhiều nữ sinh cũng không thể sánh bằng hắn.

Ánh mắt Chúc Tử An đảo qua người Sơ Tranh và Kỷ Thành một vòng.

Cái này mẹ nó... bày ra tư thế giống y như nhau!

"Khụ khụ, tiểu học muội, chúng tôi đi ra ngoài chơi, em đi không?" Chúc Tử An khách sáo hỏi một câu.

Lúc đầu Sơ Tranh không muốn đi, vì ngại phiền phức.

Nhưng Vương Giả phát cho cô một cái nhiệm vụ, nên Sơ Tranh chỉ có thể đi.

Thế là một đám người kéo bè trốn học.

Đám Chúc Tử An thường xuyên trốn học, biết cách làm sao ra khỏi trường, nên mang theo Sơ Tranh đi trèo tường.

Sơ Tranh leo tường cực kỳ lưu loát, Chúc Tử An còn tưởng rằng mình phải hỗ trợ, kết quả mình chỉ có thể đứng một bên hô 666.

Kỷ Thành cũng hết sức quen thuộc, lấy đà nhảy xuống đất, tư thế vô cùng đẹp trai soái khí.

Chúc Tử An: "..."

Tức giận.

...

Chúc Tử An dẫn bọn họ đến phòng chơi trò chơi.

"Tiểu học muội có chơi không?" Chúc Tử An chỉ vào máy chơi game.

"Chưa từng chơi bao giờ."

"Đến, anh đây dạy em." Chúc Tử An chuẩn bị dạy Sơ Tranh.

Kỷ Thành lại giành ngồi xuống trước: "Tôi dạy cô ấy."

Chúc Tử An: "..."

Kiểu dạy của Kỷ Thành chính là làm mẫu cho cô một lần, toàn bộ quá trình không giải thích câu nào, Chúc Tử An cảm thấy Kỷ Thành đang tự chơi một mình...

Nhưng hắn không nghĩ tới, Sơ Tranh thật sự học được.

Hơn nữa chỉ có hai ván đầu chơi chưa tốt, sau đó dường như chưa từng thua.

Kỷ Thành buông tay ra, cơ thể hơi ngả về phía sau, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, bật lửa hút một hơi rồi nói: "Không phải cô nói không biết chơi sao?"

Đây chính là không biết trong lời cô nói đấy à?

"Vừa học." Không phải hắn dạy sao? "Tắt thuốc lá đi."

Bình thường trên người Kỷ Thành ngẫu nhiên sẽ có chút mùi khói thuốc, hương vị kia không khó ngửi lắm.

Nhưng lúc này hắn hút trước mặt cô, hơn nữa toàn bộ phòng trò chơi lại là chướng khí mù mịt, hương vị kia hỗn hợp lại với nhau, cực kỳ khó chịu.

Kỷ Thành nhíu mày, dụi tắt thuốc.

"Chơi một ván nữa không?" Kỷ Thành nhướng mày hỏi.

"Không chơi." Nhàm chán.

"Không dám à?"

Lúc bình thường, Kỷ Thành nói chuyện đều rất bình tĩnh, không phải loại bình tĩnh mang theo lãnh ý như Sơ Tranh, mà là loại bình tĩnh không thèm để ý mọi sự, nhưng lúc này trong giọng nói của hắn mang theo chút ý cười.

Âm cuối nhẹ nhàng giương lên, có chút chọc người.

"Nhàm chán."

"Chơi như vậy đúng là có chút nhàm chán." Sườn mặt trắng nõn của thiếu niên hơi nghiêng qua: "Vậy đánh cược."

"Đánh cược gì?" Giúp ta tiêu tiền sao? Ta có thể suy xét một chút!

"Cược..." Thiếu niên suy tư một lát: "Cô muốn đánh cược gì?"

"Nếu tôi thắng, cậu phải giúp tôi tiêu hết năm vạn tệ." Ta giỏi quá!

Kỷ Thành: "..."

Cái này là đánh cược kiểu gì đây?

"Nếu tôi thắng thì sao?" Kỷ Thành hỏi.

"Cậu nói xem cậu muốn gì." Tôi mua cho cậu! Cả hai cùng có lợi! Hoàn mỹ!

"Nếu tôi thắng..." Kỷ Thành cố ý kéo dài âm thanh, hơi nghiêng người về phía Sơ Tranh: "Cô phải đồng ý một cái điều kiện của tôi."

Sơ Tranh cân nhắc lại, hình như không có gì thua thiệt: "Được."

Lúc này Kỷ Thành cách cô rất gần, cánh môi đỏ của thiếu niên hơi mở ra, đầu lưỡi như ẩn như hiện, phảng phất như đang dụ dỗ người ta đến nếm thử một phen.

Sơ Tranh dời ánh mắt trước, lạnh nhạt hỏi: "Bắt đầu?"

Kỷ Thành ngồi thẳng người: "Không, chúng ta đổi trò khác."

Kỷ Thành cho Sơ Tranh thời gian để làm quen với trò chơi, đợi cô thật sự quen thuộc, bọn họ mới bắt đầu.

Một ván định thắng thua.

...

Mười phút sau, Sơ Tranh đem năm vạn tệ giao cho Kỷ Thành.

"Cậu còn một tiếng, tiền này không thể ném đi hoặc quyên tặng, nhất định phải dùng để mua đồ." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai Kỷ Thành.

Cố lên!

Trải nghiệm cảm giác thống khổ của việc tiêu tiền một chút đi.

"Cô thật sự để tôi tiêu hết nhiều tiền như vậy?"

Năm vạn tệ đối với người từng sinh sống trong gia đình hào môn như hắn, thì cũng không phải lớn lắm, nhưng mà đối với riêng bản thân hắn mà nói, thì số tiền này cũng không nhỏ.

【 Tiểu tỷ tỷ, cho ta nhắc nhở cô một chút, số tiền này nếu như qua tay hắn mà tiêu ra ngoài, thì cũng không tính là cô đã hoàn thành nhiệm vụ, sẽ gấp đôi a ~ 】

Sơ Tranh: "..."

Vương bát đản, ta muốn giết chết mi!

Vừa rồi thì không nói!

Bây giờ mi mới nói!

Lúc trước ta cũng đưa tiền cho người khác, sao không thấy mi nhắc nhở?

Có phải mi hỏng rồi không!

【...】 Thật hung dữ nha tiểu tỷ tỷ, thật đáng sợ.

【 Tiểu tỷ tỷ... 】 Vương Giả thận trọng giải thích, 【 Lúc trước mặc dù cô cũng đem tiền cho người khác, nhưng người kia nhất định phải mua thứ gì đó, đó là cô để người khác giúp cô mua, chứ không phải trực tiếp cầm tiền cho người khác như vậy. 】

Sơ Tranh: "..."

Tiền cho cũng đã cho, còn có thể thu hồi lại được à?

Mẹ!

Mệt chết ta!

Con chó điên Vương bát đản kia nhất định là cố ý!

【...】 Làm gì có!

Sơ Tranh chỉ có thể mang đám người Chúc Tử An đi tiêu hết mười vạn tệ.

"Tiểu học muội, nhà em làm gì thế?" Chúc Tử An hết sức tò mò, hắn nhớ từng nghe nói gia cảnh của cô cũng không tốt mà.

"Khai thác mỏ."

"À, khó trách." Chúc Tử An bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ là lúc trước nhà cô không đào được mỏ, nên gia cảnh không hề tốt đẹp gì, nhưng bây giờ đào được mỏ...

Nhất định là như vậy.

Chúc Tử An tự mình bổ não xong.

Cuối cùng Chúc Tử An dẫn bọn họ đi uống rượu.

Không biết Chúc Tử An và Kỷ Thành hàn huyên cái gì, mà hai người nhìn rất hài hòa.

"Anh hỏi chú chuyện này." Chúc Tử An ôm chai rượu, uống hơi nhiều, kéo Kỷ Thành nói chuyện: "Lúc trước nghe đồn chú từng giết người, có thật vậy không?"

Cái này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng hẳn.

Kỷ Thành không quen với cảm giác bị người khác kéo, hắn rút tay ra, dịch sang bên cạnh.

Sơ Tranh ngồi bên cạnh hắn, hắn khẽ động như thế, hai người gần như là dựa sát vào nhau.

"Bọn họ đều nói chú rất ghê gớm, nhưng sao anh thấy chú ở trường học cứ như người vô hình vậy?" Chúc Tử An tiếp tục ồn ào.

"Có phải chú từng giết người không vậy?"

"Không có." Thanh âm của Kỷ Thành có chút thấp: "Chỉ là đâm hắn hai đao, không chết."

Cái này vừa nói ra, hiện trường càng yên tĩnh hơn.

Chỉ là... giọng điệu kia của hắn hình như còn rất tiếc nuối nữa?

Đến ngay cả Chúc Tử An, đánh người thì hắn có thể, nhưng bảo hắn động dao đâm người, hắn cũng không dám.

Kỷ Thành là kẻ hung hãn a!

Kỷ Thành uống một hớp rượu: "Chỉ cần không đâm vào nơi yếu hại, thì sẽ không chết người, các anh..."

"Đại ca, đừng nói nữa, chúng tôi không muốn đâm người, thật sự." Chúc Tử An cắt ngang lời hắn: "Đến, uống rượu, uống rượu!!"
Bình Luận (0)
Comment