Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 292

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chim lớn đập cánh, kết quả đập mấy lần cũng không tránh được dây nhỏ màu bạc đang quấn trên cánh, hơn nữa còn đập cho cái bàn lúc đầu chỉ có chút tàn tạ đến tan nát luôn.

Chim lớn: "..."

Không gian đột nhiên yên tĩnh.

Sơ Tranh lần nữa nhắc lại: "Ngươi làm ra."

Đến bây giờ chim lớn mới phản ứng được, mình bị bắt rồi.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo, trong miệng chim lớn phát ra một tiếng hót vang.

"Ngươi còn có đồng bọn?" Một con chim ngu thế này, không biết đồng bọn còn ngu đến bao nhiêu.

Chim lớn: "..."

Sơ Tranh nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh trăng ẩn trong mây mù, thiên địa như được che phủ bởi một tầng sa mỏng.

Ngoài cửa sổ loáng thoáng có bóng người đứng trên không trung, cách một đoạn có một bóng người, giống như đã bao vây nơi này lại.

Đường phố vốn nên có âm thanh, lúc này lại yên tĩnh không chút tiếng động.

Giống như người trong toàn thành trì đều biến mất.

Đám người này đến không có ý tốt.

Chim lớn lại hót một tiếng.

Hiển nhiên là đang mật báo.

Ngân tuyến trong tay Sơ Tranh xiết chặt, chim lớn kêu thảm một tiếng, sau đó toàn bộ thân chim trượt xuống mặt đất, đụng bay cửa sổ, trực tiếp bay ra ngoài.

Chim lớn không có cách nào khống chế thân thể của mình, vọt thẳng tới chỗ mấy người trên không trung.

Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của đối phương.

Vòng vây bị chim lớn phá ra một lỗ hổng.

"Vô Địch, ngươi đang làm cái gì thế!"

Trong đám người có người gầm thét.

Vô Địch có lẽ là tên của con chim ngu xuẩn kia.

"Chủ nhân cứu mạng!"

Vô Địch kêu to, toàn bộ thân chim bay trên không trung như trái bóng, vứt ra, thu lại, vứt ra, thu lại...

Đối phương bị chim lớn làm cho loạn cả đội hình, ở trên không trung thay đổi vị trí.

Phía sau đám người này còn có một người đứng, hắn bọc áo choàng màu đen, mang theo mũ trùm, cả người giống như dung nhập vào trong bóng tối.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, thân hình người kia khẽ nhúc nhích, không khí có chút vặn vẹo, người đã đứng ở phía trước tiên.

Hắn giơ tay nắm lấy chân Vô Địch, ngăn hành vi vứt ra rồi thu về của Sơ Tranh.

"Đau quá đau quá đau quá!"

Vô Địch lớn tiếng ồn ào.

Nữ tử đứng trong căn phòng không có vách tường che chắn, tia sáng lờ mờ làm dát lên người nữ tử một tầng ánh sáng màu vàng.

Cô thanh lãnh đạm mạc đứng ở nơi đó, tùy ý nhìn đám người đứng trong hư không.

Đám người này đều mang mặt nạ, không thấy rõ diện mạo.

Nhưng đáng chú ý nhất chính là người áo đen kia, sau khi hắn tiến lên, những người còn lại đều giống như tìm được nhân vật chủ chốt, đội hình khôi phục lại như trước.

Người áo đen kéo Vô Địch ra phía sau lưng.

Cổ tay Sơ Tranh khẽ chuyển một vòng, người áo đen kia kéo một cái, không kéo được, ngược lại là Vô Địch lớn tiếng kêu đau.

Lông vũ trên người Vô Địch bắt đầu chảy máu.

Trong lòng người áo đen thất kinh, ánh mắt sắc bén vạch phá không khí, bắn về phía Sơ Tranh.

Người sau hững hờ dùng ngón tay vòng quanh ngân tuyến: "Các ngươi muốn làm gì."

Hơn nửa đêm không ngủ được, chạy đến chỗ người ta phá nhà phá cửa, có chút đạo đứa nào hay không chứ, rồi cái nồi này ai cõng!

Thiên Cẩm Thử: "..." Rốt cuộc là ai phá nhà phá cửa hả!

"Ngươi giết người của chúng ta." Giọng nói của người áo đen khàn khàn: "Còn đoạt đồ của chúng ta, tất nhiên chúng ta phải đến đòi những thứ này về."

"Sao ta không nhớ có chuyện này nhỉ." Sơ Tranh mặt không cảm xúc phản bác.

Một bầy gà rừng từ đâu chạy tới an bài cho ta mấy cái tội danh lung tung.

Ta không nhận!

"Bên trong bí cảnh, nhất định ngươi còn nhớ!" Một người sau lưng người áo đen lên tiếng.

Bí cảnh...

Bốn tên đần muốn moi tim Thiên Cẩm Thử kia sao?

Nhưng hình như cũng không phải do ta giết nha!

Đó là do Thiên Cẩm Thử làm ra, có quan hệ gì với ta chứ?

Sơ Tranh sờ sờ Thiên Cẩm Thử, đám lông mềm mại lướt qua các ngón tay, cô trấn định hỏi: "Giết người của các ngươi, cướp đồ của các ngươi... Có chứng cứ không?"

Người áo đen giơ tay.

Trong không khí đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.

Nữ tử đứng lơ lửng trên không, tư thái thanh nhã vô song, thần sắc như đế vương bễ nghễ sơn hà, giống như dưới chân đều là những con sâu con kiến không đáng chú ý.

Dưới đáy lòng Sơ Tranh yên lặng nghĩ: Còn rất đẹp trai.

Nhìn từ góc độ của hình ảnh, thì hẳn đó là góc độ mà bốn người kia nhìn cô.

Nhưng hình ảnh chỉ có ngần ấy.

Người áo đen: "Đây là hình ảnh bọn họ nhìn thấy trước khi chết, ngươi có lời gì để nói không?"

Nếu như không có cái này, thì bọn họ cũng sẽ không tìm được cô.

Sơ Tranh: "..." Còn có loại kỹ thuật đen này nữa hả!

Hơn nữa còn có tì vết, rõ ràng cuối cùng Thiên Cẩm Thử mới là đứa ấn bọn họ thành người giấy cơ mà, sao lại truyền loạn thế này chứ!

"Không phải ta làm."

"Cô nương, ngươi giao Thiên Cẩm Thử ra, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Người áo đen rất rộng lượng: "Chúng ta không muốn gây phiền toái."

"Nếu không thì sao?" Thiên Cẩm Thử là Thần thú, hoàn toàn không cần quan tâm nó ăn uống ngủ nghỉ, các ngươi thế mà lại muốn cướp Thiên Cẩm Thử của ta, các ngươi là ma quỷ sao?!

"Vậy chỉ sợ cô nương không thể sống sót rời khỏi nơi này." Thanh âm người áo đen ép tới âm trầm.

"Ồ." Người này thật hung tàn, rất sợ đó nha.

Vô địch trong tay người áo đen đột nhiên xoay tròn 360 độ, người áo đen bị cánh của nó đập cho một mặt, chỉ trong chớp mắt, Vô Địch đã thoát khỏi tầm khống chế của hắn, đâm vọt về phía hắn như đạn pháo.

Người áo đen tránh ra phía sau, Vô Địch cũng không dừng lại, ngược lại quét về những người đang đứng đằng sau.

Đám người kia lúc đầu có cơ hội tránh đi, nhưng không biết làm sao mà lại vừa vặn bị Vô Địch đụng trúng, nhất thời cả không trung như máy bay bị lạc mất phương hướng, đụng thành một đoàn.

Người áo đen bay vút về phía Sơ Tranh.

Trước mắt có ngân quang hiện lên, hắn theo bản năng giơ tay chụp một cái.

Ngân tuyến cực nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm giác được.

Người áo đen dùng sức kéo một cái, ngân tuyến trong toàn bộ không gian đột nhiên hiện hình.

Ngân tuyến ngổn ngang lộn xộn giao nhau, hình như có lưu quang lướt qua trên ngân tuyến, lúc này bọn họ đang bị giam trong ngân tuyến.

Người áo đen nhìn về phía nữ tử trong khách điếm.

Cô vẫn duy trì bộ dáng ung dung bình thản kia, những đường chỉ này cô bày ra lúc nào?

Vì sao một chút đến một chút huyền khí cũng không cảm giác được?

Mà cho dù không cảm giác được huyền khí, thì hẳn cũng sẽ phát giác được một chút.

Thế nhưng không có.

Những đường chỉ này lặng yên không tiếng động bao vây bọn họ.

Huyền khí ngưng kết trong tay người áo đen, chém về phía ngân tuyến.

Nhưng mà huyền khí không hề dừng lại một chút nào, xuyên qua ngân tuyến, rơi xuống phía dưới, bổ ra một vết nứt —— ngân tuyến không hề hao tổn chút nào.

Người áo đen thử thêm mấy lần, kết quả đều là như thế.

Nhưng hắn thấy rõ, không phải ngân tuyến kia miễn dịch với huyền khí, mà là khi huyền khí đập tới, ngân tuyến né tránh đi, chờ hắn nhìn lại, thì ngân tuyến đã khôi phục, giống như chưa từng xảy ra biến hóa.

Tốc độ này...

Quá nhanh.

Người áo đen nhìn về phía Sơ Tranh: "Cô nương, ngươi có biết chúng ta là ai không."

"Kẻ muốn giết ta."

"..." Khóe miệng người áo đen co giật một cái, mặc dù cô nói không sai, nhưng câu trả lời này có chút ba chấm nha!

Có thể dựa theo đáp án của người bình thường mà trả lời được không hả!

"Cô nương, không phải chúng ta cố ý đối địch với ngươi, trước đây ngươi giết người của chúng ta, chúng ta tìm tới cửa cũng là bất đắc dĩ, Thiên Cẩm Thử rất quan trọng với chúng ta, ta nguyện ý cùng cô nương làm giao dịch, đổi Thiên Cẩm Thử."

"Không phải cố ý thì chính là cố tình."

"..."

Nếu như người áo đen có bệnh tim, thì đoán chừng lúc này đã tức tới phát bệnh rồi.

"Cô nương, đối nghịch với chúng ta không phải việc làm sáng suốt."

"Ồ."

Cho nên phải tiêu diệt sạch sẽ, không thể để người ta biết là ta làm ra!

Người áo đen cho là Sơ Tranh dễ nói chuyện: "Cô nương, ta biết ngươi ở đây có thân phận không thấp, cũng không thiếu đồ vật, nhưng trong tay chúng ta có một ít đan dược, có thể giúp ngươi thăng cấp, ngươi đổi Thiên Cẩm Thử cho chúng ta, ngoài ra chúng ta còn có thể đền bù cho ngươi một con Thánh Thú."

Người áo đen cảm thấy điều kiện mình đưa ra không ai có thể cự tuyệt được.
Bình Luận (0)
Comment