Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 391

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh phá sản trở về như thường ngày, dưới sự nhắc nhở tổng kết cô phá sản thế này thế nọ của Vương Giả, bực bội mở cửa.

"Mi có chịu thôi đi không? Ta cũng đã phá sản cho mi rồi, mi còn lải nhải nữa à?"

【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải có văn minh, phải có tố chất, chứ không phải uy hiếp người ta để phá sản như thế!! 】

Vừa rồi cô đã làm gì?

Cô lại đi uy hiếp người ta!?

Đây mà là tư thế phá sản chính xác hay sao?

Ai dạy cô!

"Tiêu xong tiền là được rồi, sao mà mi lắm yêu cầu vậy hả."

Cuộc sống bắt buộc.

【...】 Vương Giả âm thầm gào thét cào tường, mặc niệm quy tắc phục vụ: 【 Tiểu tỷ tỷ cô còn muốn trở về hay không? 】

"Mi có thể để cho ta trở về?"

【 Mời cô hãy phá sản cho tốt, trở về không phải là giấc mộng. 】 Đừng tiếp tục dùng bạo lực giải quyết vấn đề nữa!!

"Ha ha."

【...】 tức chết nó.

【 Cảnh báo: Thẻ người tốt hắc hóa, mời ký chủ chú ý! 】

Thanh âm của Vương Giả đột nhiên thay đổi.

Sơ Tranh: "..."

Một người một hệ thống trầm mặc.

Nửa phút sau, Sơ Tranh nhìn vào trong phòng, nghe thấy trong toilet có âm thanh rất nhỏ.

Sơ Tranh ném đồ vật ngổn ngang trong tay đi, chạy nhanh tới, một cước đá văng cửa toilet.

Mùi máu tươi từ bên trong bay ra.

Sơ Tranh trông thấy Phúc Bảo trắng như tuyết nằm trong bồn tắm, mà Sở Vụ cũng an vị trong bồn tắm, trong tay cầm một con dao giải phẫu.

Sở Vụ nghe thấy tiếng động, ghé mắt nhìn qua.

Trong con ngươi đen như mực, giống như bầu trời đã tắt hết ánh sao, đè nén sự âm trầm.

Đối diện với ánh mắt hắn, cảm giác rợn cả tóc gáy đột nhiên sinh ra.

Tay áo sơ mi vén lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng nõn, trên ngón tay thon dài như ngọc trúc dính máu và một ít lông mèo.

Hình ảnh hắc ám lại suy sút, kích thích giác quan người ta.

Trên áo sơ mi màu trắng, bị hai giọt máu bắn ra.

Như hồng liên nở rộ trên nền tuyết trắng.

Làm gương mặt tuấn mỹ của hắn nổi bật lên vẻ yêu dã quỷ dị.

Giữa hai đầu lông mày người đàn ông nhuộm mấy phần lệ khí, dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn Sơ Tranh, giống như đang bất mãn vì bị người quấy rầy.

Sơ Tranh hơi hít sâu một hơi.

Thẻ người tốt đang làm gì thế!!

Cô bước nhanh về phía trước một bước, trước khi Sở Vụ phản ứng, cổ tay khẽ bổ xuống.

Sơ Tranh đón được Sở Vụ ngã xuống.

Nhẹ vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ kéo căng đến vô cùng nghiêm túc.

Dọa, dọa ta sợ muốn chết.

Sơ Tranh ôm Sở Vụ ra, thanh lý sạch sẽ máu trên tay hắn, rồi ôm trở về phòng ngủ.

Cuối cùng nghĩ nghĩ, trực tiếp trói hắn lại trên giường.

Chuẩn bị xong những việc này, Sơ Tranh trở lại phòng tắm.

Bộ lông trắng như tuyết của Phúc Bảo nhuộm máu, nằm trong bồn tắm không hề có động tĩnh gì.

Sơ Tranh kiểm tra một chút, phát hiện Phúc Bảo chỉ ngất đi, vẫn còn hơi thở.

Nhìn vào một thân đầy lông này...

Sơ Tranh đưa nó đưa đến bệnh viện thú cưng.

Bác sĩ kiểm tra xong rồi nói cho cô biết, trên đùi Phúc Bảo trên bị cắt ra một lỗ, giống như bị thứ gì xẻo ra.

Mặc dù chảy rất nhiều máu, nhưng không có gì đáng ngại.

Nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện.

Sơ Tranh không có thời gian chăm sóc nó, để Phúc Bảo ở lại bệnh viện quan sát.

Để tiện cho việc bác sĩ chăm sóc nó thật tốt, Sơ Tranh trực tiếp mua lại bệnh viện thú cưng.

Bác sĩ: "..."

Cái thao tác này dọa sợ nhân viên công tác và chủ của bệnh viện.

Ánh mắt mọi người nhìn Phúc Bảo, lập tức trở nên khác biệt.

Vì một con sủng vật, mà trực tiếp mua lại bệnh viện thú cưng.

Có thể phá của đến mức đó luôn sao?

...

Sơ Tranh không về nhà, mà đến bệnh viện Tân Nam trước.

Cô đối với hắn tốt như vậy, sao lại đột nhiên hắc hóa.

Chắc chắn là hắn tiếp xúc với ai đó, rồi bọn chúng làm hư hắn!

"Bà chủ, sao ngài lại tới đây?"

Bệnh viện Tân Nam bây giờ đã trở thành một trong những bệnh viện lớn nhất, vô cùng nổi tiếng trên mạng, bệnh nhân nghe danh mà đến, mỗi ngày đều có thể xếp thành hàng dài.

Bây giờ Lý Dân Hàng chính là một người vô cùng bận rộn.

Nhưng vị đại lão như Sơ Tranh qua, Lý Dân Hàng bận thế nào cũng phải bớt chút thời gian tự mình đón tiếp.

"Gần đây Sở Vụ tiếp xúc với những ai."

"Viện trưởng?"

Đáy lòng Lý Dân Hàng lén lút tự nhủ: Chẳng lẽ là viện trưởng ngoại tình, bị bà chủ phát hiện sao?

"Không có." Tâm tư Lý Dân Hàng chuyển biến, lập tức nói: "Viện trưởng trừ khi đi công tác, thì ngày nào cũng đi làm rất đúng giờ."

"Bệnh nhân thì sao?"

"Gần đây viện trưởng chỉ có hai bệnh nhân." Chẳng lẽ đối tượng ngoại tình của viện trưởng lại là bệnh nhân của hắn?

Không đúng...

Bệnh nhân của viện trưởng đều là nam.

Cũng không thể là đồng tính chứ?!

Lý Dân Hàng càng nghĩ càng hoảng sợ.

Sơ Tranh bảo Lý Dân Hàng đưa bệnh án cho cô xem.

Trên bệnh án không có vấn đề gì, Sơ Tranh dựa theo số phòng trên bệnh án đi qua tìm.

Bệnh nhân đầu tiên là một thiếu niên, bị thương ở chân vì tai nạn xe cộ, Sơ Tranh ở bên ngoài quan sát một hồi, không phát hiện ra cái gì dị thường.

Bệnh nhân thứ hai là một người đàn ông trung niên, khi làm việc bị ngã từ trên công trường xuống, hiện tại đang nằm trên giường bệnh, không thể động đậy, nhưng tổng thể mà nói, thì cũng không có chỗ nào dị thường.

"Ngươi muốn biết vì sao hắn lại như vậy không?"

Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên trái Sơ Tranh.

Thiếu niên dựa vào bên cạnh, mái tóc vàng rực hơi buông xuống, ngăn trở một con mắt của hắn.

Khóe môi hắn hơi vểnh lên, giọng điệu giống như cảm thán, lại như tiếc nuối: "Nhân loại chính là yếu ớt như thế, chỉ cần một biến hóa rất nhỏ xảy ra, sẽ đi đến tuyệt lộ."

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua bốn phía.

Người lui tới trên hành lang, hoàn toàn làm lơ bọn họ.

Ánh mắt băng lãnh của Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi làm gì với hắn?"

Thiếu niên nghiêng người xuống: "Sơ Tranh, ta là đạo sư của ngươi, sao ngươi có thể hoài nghi ta?"

"Ngươi làm gì với hắn?"

Thiếu niên cười một cái.

Hắn phất tay.

Tràng cảnh bốn phía đột nhiên chuyển đổi.

Vẫn là ở bệnh viện, phòng làm việc của Sở Vụ.

Hắn đang cúi đầu lật bệnh án, cửa phòng bỗng nhiên bị người phá tan, một người đàn ông mặc đồng phục bệnh nhân xông tới.

Sở Vụ ngước mắt, ánh mắt lãnh đạm: "Anh tìm ai?"

Cuối cùng, như có chút nghi hoặc nhìn người tiến vào.

"Cứu mạng, cứu mạng! Có người muốn giết tôi! Có người muốn giết tôi! Cứu tôi!"

Bệnh nhân trông thấy Sở Vụ, trực tiếp hô cứu mạng.

Sở Vụ nhíu mày.

Phía sau có nhân viên y tế xông tới.

Bệnh nhân trông thấy những người kia, cảm xúc càng kích động hơn.

"Các người không được qua đây!"

"Các người đều đáng chết!"

Mấy nhân viên y tế, thế nhưng lại không làm gì được một bệnh nhân, phòng làm việc bị phá đến loạn thất bát tao.

Sở Vụ rõ ràng có chút không vui.

Hắn đứng dậy chế phục bệnh nhân, nhân viên y tế thở phào.

"Viện trưởng, thật xin lỗi, đây là bệnh nhân khoa tâm thần, hắn đột nhiên chạy tới."

Sở Vụ giọng điệu lãnh đạm: "Mang về đi."

Nhân viên y tế tiến lên, ba chân bốn cẳng đè bệnh nhân lại.

Vào lúc bọn họ giao tiếp, Sơ Tranh trông thấy có một tia hắc khí, xông vào thân thể Sở Vụ.

Hình ảnh lại chuyển đổi.

Sân bay người đến người đi.

Vẫn là tên bệnh nhân lúc nãy, chỉ là bây giờ trên mặt hắn có râu ria, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, cúi đầu, nếu như không phải giờ phút này đang chăm chút tập trung nhìn, thì có lẽ Sơ Tranh cũng không chú ý.

Người đàn ông xuyên qua đám người, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đột nhiên, hai mắt hắn tỏa sáng.

Nhanh chóng đi qua phía bên kia.

Sở Vụ và một đám người ngồi trên ghế đợi xe, người bên cạnh thỉnh thoảng thảo luận với hắn hai câu, Sở Vụ biểu hiện rất lãnh đạm.

Người đàn ông đi tới đi lui ở bên cạnh, thấy người đối diện Sở Vụ rời đi, lập tức đi qua ngồi xuống.

Hắn cũng không làm gì, chỉ ngồi ở chỗ đó, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.

Nhưng ở nơi người ta không nhìn thấy, có sương mù màu đen, từng sợi từng sợi tiến vào thân thể Sở Vụ.
Bình Luận (0)
Comment