Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 891

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Khuất thống lĩnh vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ.

Vừa ôm tiểu khả ái nhà mình hôn hai cái, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Sơ Tranh đứng như u linh ở bên cửa sổ.

Khuất thống lĩnh: "..."

Khuất thống lĩnh có bóng ma tâm lý to lớn.

Nàng khí thế hung hăng vọt tới bên cửa sổ: "Điện hạ, ngài làm gì?"

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Tiến cung."

"Muộn như vậy, tiến cung làm gì?" Hôm nay vất vả lắm mới đến phiên nàng nghỉ ngơi!!

Sơ Tranh phi thường nghiêm túc: "Tạo phản."

Khuất thống lĩnh hận không thể che miệng Sơ Tranh lại.

Nhưng nàng không thể.

Khuất thống lĩnh nhảy cửa sổ ra ngoài, bộp một tiếng đóng cửa sổ lại.

"Điện hạ ngài không nói đùa chứ?" Nói tạo phản liền tạo phản, nàng còn chưa chuẩn bị gì cả, đây là đi chịu chết hay là chịu chết hả?

"Ngươi thấy ta có giống đang đùa giỡn với ngươi không?"

Khuất thống lĩnh: "Nhìn không ra."

Cái bộ mặt lạnh lùng vạn năm không đổi của ngài, ai biết ngài đang suy nghĩ gì.

"Khụ khụ..." Khuất thống lĩnh ho nhẹ hai tiếng, cố gắng bảo trì uy phong đầu lĩnh cấm vệ quân của mình: "Điện hạ, thần cảm thấy tạo phản là một chuyện rất nghiêm túc..."

Sơ Tranh chỉ vào mình: "Ta không đủ nghiêm túc?"

Nói xong, biểu cảm của cô lại nghiêm túc hơn mấy phần.

Như này đủ nghiêm túc rồi chứ!!

Khuất thống lĩnh: "..."

Đi đi đi!! Tạo phản!!!

Khuất thống lĩnh lại quay trở về, bàn giao với tiểu khả ái của mình, nếu như nàng chết, thì hắn nhanh chóng chạy trốn đi, còn đưa hết tài sản của mình ra cho hắn nữa.

-

Chỗ nữ hoàng ở, có ba tầng trong ba tầng ngoài người trông coi.

Khuất thống lĩnh dẫn đường cho Sơ Tranh, không ai ngăn cản, cô một đường thông suốt đi đến tẩm điện của nữ hoàng.

Khuất thống lĩnh vẫy tay, cho người cấp tốc đánh ngất cung nhân đang canh giữ bên ngoài cung điện của nữ hoàng, rồi kéo đi.

Lúc này đêm khuya tĩnh lặng.

Trong tẩm điện tắt đèn, nhưng bên trong có âm thanh.

Khuất thống lĩnh là người hiểu chuyện, vừa nghe đã biết chuyện gì đang xảy ra.

"Điện hạ, thế này..."

"Chờ một chút đi." Cắt ngang khi người khác làm việc là không tốt, cô là một người tốt.

"..."

Khuất thống lĩnh đành phải cùng Sơ Tranh đứng ở bên ngoài chờ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Sơ Tranh đã ngồi trên bậc thang, chống má nhìn ánh trăng.

Khuất thống lĩnh dựa vào cột trụ hành lang bên cạnh, giữa hai đầu lông mày tràn ngập mấy chữ "lão tử rất lo lắng".

Nhưng Sơ Tranh cũng không thèm nhìn nàng.

"Âm thanh ngừng lại rồi."

Khuất thống lĩnh nhắc nhở Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất vốn không tồn tại, đi đến cửa chính của tẩm điện, trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong điện huân hương vấn vít, trên giường lớn cách đó không xa, mơ hồ có hình dáng nhô lên.

Người của Khuất thống lĩnh nhanh chóng đốt lến lên.

"Người nào!!"

Đột nhiên có ánh sáng, khiến cho nữ hoàng quát lớn một tiếng.

Bà ta vén chăn lên, túm lấy y phục khoác lên người, ngồi dậy.

Mà dưới chăn rõ ràng là hai nam tử, lúc này ai cũng lộ ra vẻ kinh hoảng.

Sơ Tranh: "..."

Nữ hoàng chơi cũng thật ghê nha!!

"Các ngươi làm trò gì vậy?" Nữ hoàng thấy rõ là cấm vệ quân, giận tím mặt: "Ai cho các ngươi vào."

"Nữ hoàng bệ hạ." Sơ Tranh chậm rãi tiến lên.

"Tiểu Tranh?" Nữ hoàng lần theo thanh âm nhìn qua, tràn đầy kinh ngạc: "Con làm cái gì vậy?"

Nữ hoàng còn trông thấy Khuất thống lĩnh đứng đằng sau Sơ Tranh.

Đáy lòng bà ta phun lên dự cảm xấu.

Nữ hoàng thăm dò hỏi: "Tiểu Tranh, con có chuyện gì gấp tìm mẫu hoàng sao?"

Giọng điệu vẫn từ ái như cũ, giống như tuyệt không quan tâm, lúc này cô xông tới làm gì.

Sơ Tranh: "Chỗ này không có người ngoài, không cần giả bộ từ ái như thế, ngươi có mệt không?"

Nữ hoàng: "Tiểu Tranh, con đang nói gì vậy?"

Sơ Tranh đứng dưới ngọn đèn, ánh nến phác họa thân ảnh cô đến thon dài, hắt lên trên tấm màn che ở bên cạnh.

Thanh âm của cô chậm mà tĩnh: "Ngươi muốn diệt trừ ta, diệt trừ Ôn gia."

"Tiểu Tranh!" Nhịp tim nữ hoàng đập như sấm: "Con nghe ai nói bậy bạ vậy? Người trẫm thương nhất chính là con, sao con lại nghĩ như vậy. Con đừng bị kẻ gian châm ngòi, hiểu lầm trẫm."

Sơ Tranh đưa cánh tay đang chắp sau lưng ra, là một tờ thánh chỉ màu vàng sáng.

"Chiếu thư thoái vị, viết một cái đi."

Sắc mặt nữ hoàng lập tức xanh xám: "Tiểu Tranh ngươi đang làm gì!"

Sơ Tranh: "Như thế này mà còn không hiểu? Ép ngươi thoái vị."

Một nữ hoàng mà kỹ năng lý giải kém như vậy à!

Ép... bà ta thoái vị?

Nữ hoàng nhìn về phía Khuất thống lĩnh: "Khuất thống lĩnh!"

Khuất thống lĩnh nhìn về nơi khác.

Đáy lòng nữ hoàng lập tức phát lạnh.

Cấm vệ quân bà ta tín nhiệm nhất, lại bị thu mua?

"Ngươi đây là tạo phản!" Nữ hoàng giận dữ: "Trẫm vốn muốn lập ngươi làm hoàng thái nữ, tại sao ngươi lại làm như thế?"

"Lời này ngươi tin không?" Cho rằng ta vẫn là kẻ ngốc kia à?

"Nhiều năm như vậy, trẫm đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi không biết? Lương tâm của ngươi đều bị chó ăn rồi sao?"

Một đứa con gái đang rất tốt, bị dưỡng thành phế vật.

Rốt cuộc là lương tâm của ai bị chó ăn.

Sơ Tranh lười cùng nữ hoàng nói nhảm, ném tờ thánh chỉ trống kia qua: "Viết đi."

Nữ hoàng nhìn chằm chằm tờ thánh chỉ trống kia vài giây, tựa hồ cũng đã từ bỏ đánh bài tình cảm.

Bà ta mặc tốt y phục, bày ra vẻ uy nghiêm của nữ hoàng: "Sơ Tranh, ngươi thật sự cảm thấy mình có thể bức trẫm thoái vị thành công?"

Sơ Tranh giọng điệu bình thường hỏi lại: "Không thể sao?"

"Ngươi cho rằng chỗ này của trẫm là nơi nào?" Nữ hoàng quét mắt nhìn Khuất thống lĩnh một chút: "Ngươi cho rằng Khuất thống lĩnh bị ngươi thu mua là được rồi?"

Sơ Tranh không nói lời nào.

Nữ hoàng mặt âm trầm: "Nếu trẫm thật sự đặt tất cả an toàn lên người cấm vệ quân, thì không biết trẫm đã chết bao nhiêu lần rồi."

Ngay cả đuôi lông mày khóe mắt Sơ Tranh cũng không nhấc lên chút nào, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nữ hoàng nói.

"Ngươi nói không sai, trẫm muốn đẩy Ôn gia vào chỗ chết, nhưng ngươi là nữ nhi của trẫm, trẫm vốn định giữ lại cho ngươi một mạng, nhưng hôm nay là chính ngươi đưa tới cửa, vậy cũng đừng trách trẫm không niệm thân tình."

Khoan đã, nữ hoàng bệ hạ, ngươi từng niệm thân tình bao giờ rồi?

Ngươi cả ngày nghĩ tới, không phải đều là lợi dụng ta lật đổ Ôn gia sao?!

Loại tình thân này, ai mà dám cần chứ.

Nội tâm Sơ Tranh xoát xong mưa đạn, lạnh như băng hỏi: "Cho nên?"

Nữ hoàng nhìn nữ tử đối diện, chẳng biết từ lúc nào cô đã cao bằng mình, không, thậm chí là cao hơn một chút.

Chắp tay đứng ở bên đó, dáng vẻ thanh thanh lãnh lãnh, xuất sắc hơn bất cứ hoàng nữ nào của bà ta.

Bà ta không nhìn thấu nữ tử trước mặt này.

Trên người cô giống như có một tầng băng mỏng, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, không ai có thể nhìn trộm vào bên trong được.

Nữ hoàng thu tầm mắt lại, giơ tay vỗ một tiếng.

Ngoài cửa sổ có âm thanh vang lên, có người phá cửa sổ mà vào, cấp tốc giải quyết hết cấm vệ quân bên cửa sổ, áp sát về phía nữ hoàng.

Hết thảy sáu người, đều mặc y phục màu đen, che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

"Là tử sĩ." Khuất thống lĩnh thấp giọng nói với Sơ Tranh.

Tử sĩ bên người nữ hoàng, đừng thấy số lượng không nhiều, nhưng ai cũng là cao thủ.

Hơn nữa bọn họ trung với nữ hoàng, trừ phi tử vong, nếu không vĩnh viễn không làm phản.

"Sơ Tranh, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội, thúc thủ chịu trói, nể tình ngươi là nữ nhi của trẫm, trẫm sẽ xử lý nhẹ nhàng."

"Ta không." Bị ngươi bắt được ta còn có thể sống tốt à, lừa gạt quỷ chắc!!

Nữ hoàng cười lạnh: "Vậy cũng đừng trách trẫm, bắt lấy bọn họ!"

Tử sĩ lưu lại một người bảo vệ nữ hoàng, những người còn lại lập tức vọt nhanh về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh bóp cổ tay.

Đánh nhau!

Chuyên nghiệp!!
Bình Luận (0)
Comment