Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 902

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cũng coi như hài lòng với tạo hình này.

Rất có phong phạm của đại lão!

Đi thay thêm bộ quần áo nữa là được!

Sơ Tranh vui sướng trả tiền.

Nhà tạo mẫu tóc rõ ràng có chút ngơ ngác, tiểu mỹ nữ này... Lá gan thật lớn.

Sơ Tranh vừa ra khỏi cửa tiệm, thì có người gọi cô lại.

Không phải ai khác, chính là Thượng Tĩnh.

Thượng Tĩnh chạy lên: "Tiêu Sơ Tranh, cô đi đâu vậy?"

Giọng điệu không lễ phép lắm, giống như đang chất vấn, ánh mắt càng không chút kiêng kỵ quét trên người cô một vòng, giống như đang quan sát hàng hóa.

Sơ Tranh thần sắc lạnh lùng: "Tại sao tôi phải nói cho cô biết."

Có lẽ Thượng Tĩnh phát giác được ngữ khí của mình không tốt, thu liễm lại: "Tôi thấy trên người cô có âm khí nặng, bên cạnh cô có mấy thứ bẩn thỉu, sợ cô xảy ra chuyện, nên mới nói chuyện với cô."

Ý kia chính là, nếu không phải như thế, tôi mới kinh thường nói chuyện với cô.

Từ sau khi Thượng Tĩnh trở nên không giống, cô ta chính là dáng vẻ không thèm để ai vào mắt như vậy.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi vào phía sau.

Con quỷ ở tiệm cắt tóc vừa nãy đang đứng ở cửa ra vào, âm u nhìn chằm chằm vào Thượng Tĩnh.

Thượng Tĩnh ngược lại không phát hiện Sơ Tranh đang nhìn ra đằng sau, nhưng cô ta cảm giác được.

Trong nháy mắt khi cô ta quay đầu, con quỷ kia cũng đồng thời vọt tới.

Sơ Tranh lui lại mấy bước, không biết nữ quỷ xuất hiện từ chỗ nào: "Hắn chính là Tony lão quỷ kia, rất lợi hại!!"

"Cô gái này..." Nữ quỷ nhìn Thượng Tĩnh: "Hình như là một Thiên Sư... Má ơi!"

Sơ Tranh vừa quay đầu, nữ quỷ đã không thấy tăm hơi.

Sơ Tranh: "..."

Không biết là Thượng Tĩnh làm nghề này chưa được bao lâu, nên nghiệp vụ chưa thành thạo, hay là con quỷ kia quá lợi hại, mà cô ta có chút chật vật.

Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, ngân tuyến sát qua mặt đất, quấn lấy mắt cá chân Thượng Tĩnh, nhắm chuẩn thời gian, kéo một cái.

Thượng Tĩnh "rầm" một tiếng ngã xuống đất.

Mặt chạm đất.

Lúc này người xung quanh căn bản không nhìn thấy quỷ, chỉ nhìn thấy Thượng Tĩnh đột nhiên ngã xuống bên cạnh.

"Sao thế?"

"Ăn vạ à?"

"Má ơi, tuổi còn trẻ, học gì tốt không học, lại đi học cách ăn vạ!!"

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì thu hồi ngân tuyến lại.

Không biết Tony lão quỷ phát hiện ra cái gì, lúc này đã không thấy tung tích.

Thượng Tĩnh bụm mặt bò từ dưới đất dậy, miệng đầy máu, trên mặt đất dường như còn có một cái răng...

Sơ Tranh: "..."

Ta không dùng lực lớn như vậy mà!

Đi nhanh lên đi nhanh lên.

Sơ Tranh ôm chặt túi sách của mình chạy.

Đợi cô đi ra được một khoảng cách, nữ quỷ xông ra: "Thế nào, ai thắng?"

"Cô không thấy?"

"Tôi không dám mà!" Nữ quỷ nói: "Tony lão quỷ kia dữ muốn chết, tôi xinh đẹp như vậy, lỡ như bị hắn coi trọng, bị bắt đi làm nàng dâu thì làm sao bây giờ!"

Sơ Tranh quét mắt nhìn gương mặt của nữ quỷ một vòng...

Má ơi!

Từ nay về sau, ta không thể nhìn thẳng vào hai từ xinh đẹp này nữa rồi.

Sơ Tranh chọn một cửa tiệm, vào đổi một thân trang phục cho mình.

Đơn giản soái khí, mặc trên người một bộ trang phục trung tính, trực tiếp ra sân... Vẫn chưa được, làn da của nguyên chủ quá kém.

Gia cảnh của nguyên chủ không tốt, chắc chắn không dùng đồ trang điểm gì.

Tăng thêm còn phải làm thêm kiếm tiền, thế này mà có thể đẹp mới có quỷ.

Nhưng mà khí chất thượng thừa, vẫn có thể dọa người!

Sơ Tranh cầm cái mũ, như thế này có thể che chắn một chút, nhìn xa xa chính là một đại soái ca!

Hoàn mỹ!

"Mua cho tôi một bộ đi, tôi cảm thấy rất đẹp trai!"

"Tôi và cô rất thân sao?"

"Tôi đã ở cùng cô lâu như vậy, không thân sao?"

"Không thân."

"... Vậy bây giờ thân một chút?"

"..."

Nữ quỷ và Sơ Tranh mặt đối mặt.

Sơ Tranh đứng bên ngoài tấm gương.

Nữ quỷ ở trong gương.

Cho nên người cô trông thấy lúc này, chính là nữ quỷ.

Sơ Tranh: "..."

Ta muốn dùng búa điên cuồng đập đầu cô ta!

Sơ Tranh tỉnh táo chọn một bộ để thay đổi, thuận tay cầm hai cái váy, tính tiền rời đi.

Sơ Tranh mang theo hai cái váy kia, đi đến nơi không người: "Đốt cho cô?"

Nữ quỷ lập tức báo biển số nhà: "Tôi tên Sư Âm." Ánh mắt chờ mong.

Sơ Tranh: "..." Một con quỷ mà tên còn rất dễ nghe, nạp tiền à!

Có thể giúp mình phá sản, đều là quỷ tốt.

Sơ Tranh đi mua cái bật lửa, đốt váy cho Sư Âm.

Sư Âm xoay một cái liền thay đổi, không còn một thân váy đỏ tươi như máu kia nữa, gương mặt kia của cô ấy liền... Càng lộ vẻ kinh hãi, khủng bố.

Sơ Tranh đốt quần áo xong, đứng dậy, quay đầu...

"Má ơi!"

Sơ Tranh lui lại hai bước, dẫm lên đống lửa vừa rồi đốt váy, còn có tàn lửa, Sơ Tranh vội vàng lui lại mấy bước.

Sơ Tranh mắt lạnh nhìn người vừa đứng đằng sau mình: "Ông đi đường không có tiếng à."

"Tôi là quỷ, đương nhiên không có tiếng." Người kia trả lời.

"..."

Quỷ này Sơ Tranh cũng biết.

Chính là nam quỷ ở tiệm làm tóc nừa rồi, Tony lão quỷ trong miệng Sư Âm.

Sư Âm...

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, con nữ quỷ bảnh chọe vừa rồi còn đang ở đây, lúc này ngay cả bóng cũng không thấy.

Tony lão quỷ lúc này nhìn qua rất bình thường, không khác gì một người bình thường, không lộ ra dáng vẻ dọa người gì.

Lúc trước ở tiệm cắt tóc, ông ta cũng chỉ hơi tái nhợt, làm cho người ta sợ hãi một chút, không hề giống như Sư Âm.

"Ông tìm tôi làm gì." Sơ Tranh cảnh giác.

Thân thể này hấp dẫn quỷ sao?

Một con hai con!

Âm hồn bất tán!

Tony lão quỷ chỉ về phía cô, giọng nói âm vang hữu lực: "Kiểu tóc của cô dựa vào cái gì mà để hắn làm cho cô? Tôi mới là nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất ở phạm vi trăm dặm quanh đây, vì sao cô không tìm tôi? Tôi muốn làm lại kiểu tóc cho cô một lần nữa!"

Trong tay Tony lão quỷ đột nhiên nhiều thêm một cái kéo.

Sơ Tranh: "???"

Có bệnh à!

Tại sao ta phải tìm một con quỷ làm tóc cho mình!

Sơ Tranh vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi cảm thấy ông cần được đào tạo sâu hơn một chút."

Bằng cái kỹ thuật kia của mi, cắt tóc cho mình còn không xong, còn muốn cắt cho ta, ta không muốn lăn lộn nữa à?!

"Cô có ý gì?"

"Ông cắt quá xấu."

"..."

Tony lão quỷ trong nháy mắt nổ tung.

"Cô dám nói tôi cắt xấu?"

"Vốn là xấu." Ta lại không nói lung tung.

"A a a!" Tony lão quỷ bị chọc giận, gương mặt dữ tợn, cầm hung khí, xông về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Ta XXX ông nội ngươi!!

-

Tony lão quỷ ngồi ở nơi hẻo lánh trong ngõ nhỏ, một mặt suy sút, bị chỉnh rất thảm.

Tim gan tỳ phổi thận của Sơ Tranh chỗ nào cũng đau.

【 Tiểu tỷ tỷ, phá sản có thể hóa giải hết thảy đau đớn a ~ 】

Cút!

Lúc này Sơ Tranh rất táo bạo, Vương Giả cũng không dám chọc giận cô, ôm cái đuôi nhỏ của mình trốn mất.

Sơ Tranh kéo cái rương gỗ không biết để làm gì bên cạnh qua, trực tiếp ngồi xuống.

"Ông đi theo tôi chỉ vì muốn cắt tóc cho tôi?"

Tony lão quỷ lúc này có chút sợ cô, người này khá dữ, còn khá lợi hại.

Ông ta cúi đầu trả lời: "Tôi là nhà tạo mẫu tóc lợi hại nhất."

"Cho nên ông không cho người khác mở tiệm?"

Tony lão quỷ nói: "Như thế thì cô ấy trở về mới có thể tìm được tôi, tôi là nhà tạo mẫu tóc duy nhất ở đây, cô ấy vừa nhìn là có thể nhận ra tôi."

Sơ Tranh: "???"

Giọng nói của Sư Âm vang lên từ phía sau Sơ Tranh: "Hắn... mối tình đầu của hắn cùng người chạy trốn, cho nên hắn vẫn luôn chờ ở đây."

Sơ Tranh vung một cái tát tới.

Sư Âm trốn rất nhanh, Sơ Tranh đánh trật.

"Hắc hắc hắc, không đánh trúng!!"

Sơ Tranh vung tay lên, Sư Âm liền văng ra, đập vào tường, nửa người cũng lõm vào trong.

Sư Âm: "..."
Bình Luận (0)
Comment