Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 969

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tới gần năm mới, mọi nhà đều vui mừng hớn hở.

Nhưng lúc này trong nhà mợ nguyên chủ lại không phải như vậy.

Con dâu và con trai huyên náo túi bụi, chỉ vì lúc đầu đáp ứng yêu cầu mua nhà, kết quả bây giờ còn chưa thấy bóng.

"Chúng mày được rồi!" Mợ Hoàng Mẫn là người quyết định trong cái nhà này, lúc này đập bàn đứng dậy, con dâu và con trai đều dừng lại: "Ồn ào cái gì mà ồn ào, gần sang năm mới rồi, chúng mày có muốn ăn tết không đây!"

Gần đây trạng thái của Hoàng Mẫn cũng không được khá lắm, thường xuyên gặp phải những chuyện không thể nào hiểu được, giống như gặp quỷ vậy.

Mụ ta thắp hương bái Phật cũng vô dụng, bên người thỉnh thoảng sẽ phát sinh một chút chuyện quỷ dị.

"Năm mới cái gì?" Con dâu tức giận nói: "Còn qua cái gì mà qua, chỉ bằng cái nhà này của các người, bà đây không hầu hạ nữa!"

Con dâu xách túi của mình rời đi.

Con trai muốn đuổi theo, bị Hoàng Mẫn ngăn lại.

Lửa giận của Hoàng Mẫn từ từ bốc lên: "Đi, để cho nó đi!!"

"Mẹ!" Con trai sắc mặt khó coi, cũng bắt đầu oán trách mụ ta: "Lúc trước mẹ nói giao tiền đặt cọc cho con, kết quả thì sao?"

Nếu không phải mẹ hắn lật lọng, hiện tại cũng sẽ không có những chuyện này.

Lúc ấy Hoàng Mẫn dám nói như thế, là bởi vì coi Sơ Tranh như cây rụng tiền.

Nhưng bây giờ Hoàng Mẫn căn bản không đến gần được Sơ Tranh, chỉ cần mụ ta đi đến gần đó, thì sẽ có người ra ngăn cản mụ.

Hoàng Mẫn có dữ thế nào, đối mặt với người xã hội đen, cũng không dám ngang.

Mụ ta tìm người đi giáo huấn con nha đầu chết tiệt kia, kết quả sau đó không hề có tin tức.

Hiện tại con trai mình còn vung sắc mặt cho mụ ta nhìn.

"Thế nào, mày còn muốn vì con đàn bà kia mà đối nghịch với mẹ à?" Hoàng Mẫn càng nghĩ càng giận.

"Mẹ. Ý con không phải thế."

"Vậy mày có ý gì? Nếu tao có tiền thì có thể không cho mày mua à?"

Lúc kết hôn, tiền trong nhà hầu như đều đã dùng hết.

Khoảng thời gian này bởi vì những chuyện không thể nào giải thích được, mụ ta cũng dùng một chút, càng không có tiền gì.

Làm gì còn tiền để giao tiền đặt cọc mua nhà chứ.

"Tìm Nguyễn Sơ Tranh đi!" Con trai thốt ra.

Những năm gần đây Hoàng Mẫn bóc lột cháu gái đã quen, làm con của mụ ta cũng hình thành nên quán tính, không có tiền liền tìm Sơ Tranh.

"..."

Sắc mặt Hoàng Mẫn càng khó coi hơn.

Nếu mụ ta có thể tìm, thì có thể không tìm sao?

Hoàng Mẫn tính toán một phen, vẫn quyết định đi tìm Sơ Tranh, lần này mụ ta đổi cách ăn mặc rồi đi ra ngoài, còn đổi một thân quần áo chưa từng mặc qua.

Vốn cho rằng lần này tuyệt đối sẽ không có sai sót, sẽ không bị nhận ra.

Kết quả còn chưa tới gần chỗ ở của Sơ Tranh liền bị người chặn lại.

Hoàng Mẫn triệt để không còn kế sách nào khả thi nữa, mụ ta cũng từng nghĩ đến chuyện tìm truyền thông bêu rếu ra, nhưng mụ ta đã liên hệ, cũng đã nói, kết quả vẫn giống như đá chìm đáy biển.

Hoàng Mẫn rất không hiểu, cô cháu gái này của mụ ta, sao bỗng nhiên lại có bản lĩnh lớn như thế.

Hôm nay Hoàng Mẫn về nhà trễ, đèn trong hành lang không biết bị hỏng từ lúc nào, làm cách nào cũng không sáng.

Nghĩ đến những chuyện kỳ quái gần đây mình gặp phải, đáy lòng Hoàng Mẫn rất bồn chồn, nhanh chóng đi về phía nhà mình.

"A —— "

Bóng quỷ chợt lóe lên ở phía trước.

Hoàng Mẫn sợ đến mức ngồi sập xuống đất.

Hoàng Mẫn bị dọa cho phát sợ, trực tiếp nhận viện.

Lần này thì hay rồi, con trai và con dâu triệt để nháo đến tan vỡ, trực tiếp ly hôn.

Con trai cảm thấy vợ mình muốn ly hôn với mình, đều là bởi vì Hoàng Mẫn, không những không thông cảm cho bệnh tình của Hoàng Mẫn, mà ngược lại cả ngày chạy tới trước mặt mụ ta làm ầm ĩ.

Hoàng Mẫn mấy lần bị tức đến xém ngất đi.

Về sau con trai của Hoàng Mẫn nhiễm thói đánh bạc, nợ nần dồn dập rồi xách mông chạy.

Hoàng Mẫn tuổi đã cao, còn bị người ép trả nợ, lúc trước vốn đã bị kinh hãi, bây giờ lại bị đòi nợ cả ngày, cuối cùng chết vì cơ tim tắc nghẽn.

Sơ Tranh nhận được điện thoại của cậu, nói cho cô biết tin tức Hoàng Mẫn qua đời.

Người cậu này cả một đời chưa từng ương ngạnh bao giờ, Hoàng Mẫn bóc lột nguyên chủ thế nào, ông ta cũng không hề nói một câu giúp nguyên chủ.

Sơ Tranh không đi tham gia tang lễ, cho người ở gần chỗ Hoàng Mẫn lúc trước rút lui.

Rời khỏi nguyên chủ, người trong cái nhà này đều không sống nổi nữa.

-

Nửa học kỳ sau của lớp 12 khai giảng.

Mạnh Vũ xuất ngoại, lưu lại một phong thư cho Kiều Liễm.

Phong thư này được Sơ Tranh lấy trước, cô luôn cảm thấy Mạnh Vũ có chút dụng tâm không tốt, muốn mở ra xem bên trong viết gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở ra, mà giao cho Kiều Liễm.

"Mạnh Vũ cho em sao?"

"Nói không chừng là thư tình." Sơ Tranh lạnh như băng nói.

Khóe miệng Kiều Liễm giật một cái: "Cô, cô ghen sao?"

"Tại sao tôi phải ghen."

"Bởi vì cô thích em nha." Kiều Liễm nháy mắt với Sơ Tranh, lộ ra mấy phần hoạt bát.

Kết quả chính là Sơ Tranh đè hắn lên chỗ rẽ cầu thang hôn hồi lâu, nếu không có tiếng bước chân truyền đến, Kiều Liễm không biết mình có thể thoát thân được không.

"Em... trở về phòng học trước." Kiều Liễm cầm thư, cúi đầu chạy về phòng học nhanh như chớp.

Lá thư này chính là một lá thư tạm biệt và xin lỗi.

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không nhìn thấy nội dung.

Là Kiều Liễm nói thế.

Sơ Tranh có chút không tin, nhưng cô cũng không truy đến cùng, dù sao Kiều Liễm là người của cô, không sợ hãi.

Nửa học kỳ sau của lớp 12 tiến vào giai đoạn kiểm tra khẩn trường.

Kiều Liễm học rất đau khổ.

Làm đề thi đại học mô phỏng đến thổ huyết.

Cũng may Kiều Liễm cũng không ngốc, trước kia chỉ là hắn không nghiêm túc học, hiện tại Sơ Tranh dạy thêm cho hắn, thành tích của Kiều Liễm tăng lên hết sức rõ ràng.

"Cô thật lợi hại, cái gì cũng biết."

Tất cả các môn học của Kiều Liễm đều do Sơ Tranh dạy bổ túc cho hắn.

"Ừ." Sơ Tranh tán đồng gật đầu, ta chính là lợi hại như vậy đấy: "Nhanh viết đi, một bài cũng không thể thiếu."

Đừng tưởng rằng khen ta là có thể viết thiếu hai bài nhé.

Không thể nào!

Kiều Liễm: "..."

Kiều Liễm nhận mệnh tiếp tục làm bài.

Viết được một nửa, hắn đột nhiên để bút xuống, đưa bàn tay đến trước mặt Sơ Tranh: "Cô, đau."

Sơ Tranh nắm cổ tay hắn, thuần thục xoa xoa: "Qua mấy ngày nữa rồi đi kiểm tra lại một chút."

Kiều Liễm chui vào trong ngực Sơ Tranh, Sơ Tranh tùy ý để hắn cọ, còn giơ một tay ra ôm hắn

"Cô, nếu em thi lên đại học, cô làm thế nào?"

"Không thế nào cả." Sơ Tranh nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho hắn.

"Cô... vẫn muốn ở trường này sao?" Kiều Liễm nhìn cô: "Vậy về sau em muốn gặp cô, có phải là rất phiền phức không? Em không muốn xa cô."

Kiều Liễm ôm cổ cô, mặt đặt trên cần cổ cô.

"Cũng không phải không gặp được." Sơ Tranh nói.

"Nhưng không thể giống như bây giờ, mỗi ngày đều gặp được cô." Thanh âm Kiều Liễm rầu rĩ, hắn chỉ muốn luôn luôn có thể trông thấy cô.

"Đó không phải là càng tốt hơn sao, em không cần lo lắng, có người biết quan hệ của chúng ta."

Kiều Liễm: "..."

Luôn cảm thấy câu nói này của cô có chút gì đó là lạ.

"Nếu không thì em không thi đại học." Kiều Liễm ngửa đầu nhìn Sơ Tranh.

"Tôi nuôi em không thành vấn đề." Sơ Tranh nói rất tự nhiên.

"..." Biểu cảm của Kiều Liễm hơi cổ quái, một lát sau hắn chậm rãi nói: "Nếu không... Em trở về tranh giành gia sản một chút?"

Kiều Liễm nghe nói bệnh tình của Kiều Hoành không biết sao lại nặng hơn.

Ngày nào Kiều Hoành cũng nhìn đám người Kiều gia kia tranh đoạt đến ngươi chết ta sống, hoàn toàn không để ông ta vào mắt, nhưng trừ tức muốn chết, thì không có biện pháp gì.

Kiều Liễm đương nhiên sẽ không trở về, dù sao luật sư cũng đã làm xong hiệp nghị

Vẫn nên nghiêm túc làm bài đi.

Kiều Liễm nhận mệnh tiếp tục viết bài.

Sơ Tranh cũng không buông hắn ra, cứ ôm như vậy, nhìn hắn làm bài.

Kiều Liễm quen được Sơ Tranh ôm như thế rồi, trừ ngẫu nhiên không có cách nào tập trung tinh lực viết sai bài, thì cũng không có gì.
Bình Luận (0)
Comment