Edit by Shmily#Do not reup#– ————————-
Lúc cô nhìn thấy mấy thứ này, Cố Lê cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cho cô xem những thứ này chính là đem hết tâm tư của hắn phơi bày ra trước mặt cô.
Cố Lê hiếm khi không nắm chắc chuyện gì như lúc này.
Bất kể là công việc hay là bài thi, hắn đều tự tin có thừa. Hắn biết, sinh hoạt chính là kẻ thù của hắn, chỉ cần hắn lơi lỏng đôi chút thôi, dừng lại thở dốc một chút thôi, nó sẽ ép hắn tới mức hắn thở không nổi.
Giống như tình yêu.
Hắn không có thừa thời gian để suy nghĩ về thứ này, không phải là chưa từng có cô gái nào gửi thư tình cho hắn, chỉ là hắn chưa bao giờ xem, hắn không có tư cách yêu, cũng không nghĩ sẽ lãng phí thời gian đi làm chuyện này.
Nhưng mà hắn biết rõ, tình yêu phải trả giá rất nhiều, cũng là thứ dễ khiến con người ta tổn thương nhất.
Hắn đem tất cả tâm tư của mình bại lộ cho cô nhìn, chẳng khác đem đem tất cả nhược điểm của bản thân cho cô giữ.
Hắn nắm lấy tay cô, đặt ở trêи ngực mình.
Thanh âm hơi khàn: “Cái này, lúc em cùng anh nhắn tin với nhau, có lẽ anh đã bắt đầu thích em rồi. Cũng có thể là sớm hơn, nhưng chân chính biết được tâm ý của mình, hẳn chính là lúc ấy.”
Vân Phiếm Phiếm nghĩ lại chuyện này.
Cô có gửi cho Cố Lê cái này sao?
Lúc nhắn tin với hắn, cô đều rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ bị Cố Lê phát hiện ra thân phận, chỉ sợ hắn không vui. Cô cũng không nhớ quá rõ.
Lúc này, Tiểu Bạch Thái nhắc nhở: “Ký chủ đại nhân, thật sự là có chuyện đó đó. Lúc ấy sau khi cô gõ chữ xong, hệ thống đã tự nhảy ra icon trái tim, sau đó cô đã vô tình ấn phải.”
Vân Phiếm Phiếm: “Hệ thống này cũng biết hố như ngươi à?”
Tiểu Bạch Thái: “Ta là hệ thống cao cấp, cái loại hệ thống thông thường này sao có thể đánh đồng với ta được!”
Cố Lê tiếp tục nói: “Lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào anh liền vẽ lại nó, mỗi ngày dù là đi học hay ở nhà làm bài tập, chỉ cần nhìn thấy nó, tâm tình tựa như tốt hơn rất nhiều.”
Hắn khẽ cười, thanh âm mang theo chút tự giễu, “Có phải rất ngu ngốc hay không? Loại chuyện này, nào có ai sẽ làm chứ?”
Đầu ngón tay Vân Phiếm Phiếm cọ cọ trêи má mình một cái, cô cơ hồ có thể tưởng tượng được lúc ấy Cố Lê ôm tâm tình như thế nào để làm loại chuyện đó.
Đúng thật là rất ngốc, nhưng mà, ngốc đến đáng yêu.
Thì ra từ rất lâu trước đây, Cố Lê cũng đã thích cô rồi.
Có một loại cảm giác ngọt ngào vô tận lan tràn ở trong lòng, Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên xoay người ôm lấy Cố Lê, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Em rất thích.”
Thích một Cố Lê như vậy.
Hắn hẳn là nên sống dưới ánh mặt trời, hẳn là nên giống với những đồng bạn cùng trang lứa, sung sướиɠ vui vẻ mà lớn lên, ngẫu nhiên sẽ bởi vì bài tập về nhà mà phát sầu, ngẫu nhiên cũng muốn trốn học một buổi chứ không phải là bị sinh hoạt ép cho thở không nổi.
Một Cố Lê ấu trĩ như vậy, cùng với Cố Lê lần đầu cô nhìn thấy không giống nhau.
Không hề lạnh lùng trầm mặc như trước nữa.
Cô chôn mặt trong ngực Cố Lê một lát mới ngẩng đầu lên.
Tóc có chút loạn, cô cũng không để ý mà nhìn hắn.
Trêи mặt Cố Lê còn có chút hồng, vừa rồi lúc hắn nói những lời đó, cô vẫn luôn không nhìn hắn. Những việc này đối với Cố Lê mà nói thì tương đối khó mở miệng.
Vân Phiếm Phiếm nhón chân, hai tay ôm lấy cổ Cố Lê.
Cô nghiêng mặt qua, chủ động dán lên môi hắn.
Nhẹ nhàng vuốt ve, Cố Lê trợn tròn mắt, hai hàng lông mi giống như cánh bướm đang nhẹ nhàng run rẩy hai cái.
Sau khi hôn xong, Vân Phiếm Phiếm liền đem những thứ kia cất lại vào hộp.
Trêи mặt cô cũng có chút hồng, thấy Cố Lê còn đứng ở đó, Vân Phiếm Phiếm liền nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”