[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 162

Editor: Ngạn Tịnh.

Thì ra ca ca không phải ca ca, là tỷ tỷ.

Ra chính cung, Quân Tử Ngọc có chút mê mang, lại cảm thấy...

Thật tốt!

Vì sao hoàng huynh là tỷ tỷ, hắn lại vui vẻ như vậy chứ?

Lý do trong đó hắn cũng không miệt mài theo đuổi, nhưng là vui vẻ, tóm lại là tốt.

Chỉ là bí mật này quá lớn, mẫu hậu nói đúng, rất nhiều người, đều có thể uy hiếp đến an nguy của ca, tỷ tỷ, ví như Hoàng Đế, ví như Ngũ hoàng tử thích tìm đường chế kia.

Ha.

Nên tiễn bọn họ lên đường.

“Ám tuyến trong hoàng cung gần đây thế nào?”

“Hồi bẩm chủ tử, đều đã an bài tốt, tùy thời có thể...” Phụng hiến ra sinh mạng của mình.

Mấy năm nay Quân Tử Ngọc sắp xếp không ít tai mắt lớn lớn bé bé trong hoàng cung, có thể nói, cơ hồ toàn bộ hoàng cung đều trong sự khống chết của hắn. Lưng dựa Nam Vương, cùng ánh mắt nhìn người độc đáo và mị lực nhân cách, đều tạo thành sự thành công của hắn.

“Nếu như vậy, vậy hành thích vua đi.”

“Dùng hạ độc, đừng quá rõ ràng, tìm Tề thái y.”

“Vâng.

Tề thái y.

Viện pháp đời tiếp theo của Thái Y Viện, có tiếng danh thủ quốc gia, y thuật cao thâm, cực kỳ được Hoàng Thượng yêu thích, muốn làm chút gì, còn không phải dễ như trở bàn tay sao.

Ngày gần đây, thân thể Hoàng Thượng bỗng nhiên không khỏe, mấy ngày liền không thượng triều, tìm Tề thái y tới hỏi, mới biết được là... Thận hư, túng dục quá độ.

“Tề ái khanh, việc này...” Hoàng Thượng gặp phải chuyện này, sắc mặt cũng là rất không thể miêu tả, chuyện như vậy, không được! Còn muốn nói với người khác, còn muốn hỏi người khác, mẹ đó đây là một tâm tình chó má gì.

Châm chước trong chốc lát, Hoàng Đế vẫn là bại trận, “Việc này phải làm sao để giải quyết?”

Tề thái y phía dưới đạm nhiên hơn Hoàng Thượng rất nhiều, “Nếu bệ hạ muốn khôi phục cảm giác lúc tuổi trẻ, có thể dùng thuốc, chỉ là... Vị thuốc này khá đặc biệt, phải dùng dài lâu, sắp tới----”

“Bệ hạ vẫn là phải thanh tâm quả dục cho thỏa đáng.”

“Trẫm đã biết, Tề ái khanh, có thể đi xuống viết phương thuốc.”

“Thần cáo lui.”

Tuồng kịch trong hoàng cung, vĩnh viễn cũng không thấy kết cục.

Lục Nhất Lan vừa ra khỏi cung hai tháng, trong lúc đó gió nổi mây phun, cô cũng thấy được đôi chút.

Gia Hoàng Qúy phi bởi vì lý do nào đó, tạm thời không được Hoàng Thượng sủng hạnh. Tuy Ngũ hoàng tử vẫn còn là người được chọn tranh đoạt ngôi bị, nhưng thanh danh đã không bằng trước, đa số người đều lựa chọn Quân Tử Ngọc làm trữ quân.

Tục ngữ nói, chó nóng nảy, luôn sẽ muốn nhảy tường, không có lý do làm ẩu chính diện, vậy tất nhiên phải tìm chút đường ngang ngõ tắt.

Sắp ăn tết, Quân Tử Ngọc quyết định chính diện đi bái phỏng Lục Nhất Lan một chút.

Thời tiết không tốt lắm, không ở trong hoàng cung, bản thân là lão đại, Lục Nhất Lan còn trốn trong chăn không chịu dậy, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mày cô nhăn lại, ai lại tới cửa bái phỏng một Thái Tử vừa bị phế chứ, ăn no rững mỡ đến thế cơ à.

Chờ đến khi mở con ngươi nhập nhèm, nhìn thấy người trước mặt, Lục Nhất Lan cảm nhận một hồi xấu hổ.

Cô xoa xoa trán của mình, tóc dài còn một mảnh rối tung, cả người có chút mất phong độ.

Quân Tử Ngọc cũng bắt đầu mê mang, ở cạnh ‘ca ca’ cao lớn chính khí như thần suốt mười năm, hắn chưa từng phát hiện ra ‘ca ca’ còn có một mặt lôi thôi như thế.

“Dậy nào, còn không dậy nổi giường, không lạnh sao?”

Lời dịu dàng vừa ra, hai người đối diện nhau, phảng phất về lại mười năm trước.

Mười năm trước, Lục Nhất Lan cũng từng nói một câu như thế, “Rời giường, còn không đứng dậy, không sợ lạnh sao?”

“...”

Xấu hổ.

Lục Nhất Lan nhíu mày, “Tử Ngọc, đệ ra ngoài một chút, ta mặc quần áo.”

“Được.”

Chỉ là lúc quay đầu còn liếc mắt nhìn một cái, mái tóc dài kia, gương mặt tinh tế nhỏ xinh, đường cong nơi ngực hơi hơi phồng lên, vòng eo mảnh khảnh cùng bàn tay mềm mại, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Bình Luận (0)
Comment