Xuyên Nhanh: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Chương 37



Cho dù là hắn cũng phải thừa nhận bản thân mình có chút động tâm, nếu quay lại mười năm trước, chỉ cần là nam nhân đối mặt với một nữ tử như nàng thực sự rất khó lòng mà buông tay.

Nhìn xem bộ dáng không có tiền đồ của hai người, lại nhìn sang sắc mặt thản nhiên của Lãnh Cơ Uyển, Sở Tiêu trong lòng không khỏi âm thầm than thở một câu.

Nha đầu này quả thật là hồng nhan họa thủy!
Nửa canh giờ sau, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ sảng khoái, ban đầu còn có kiêng dè nhưng càng uống lại càng hăng, hai vò rượu Sở Thiên Duật mang đến đã sớm không còn một giọt, cuối cùng vẫn là hắn nén nhịn đau lòng quay về doanh trướng lấy thêm hai vò rượu.

Trông thấy sắc mặt như nuốt phải con ruồi của sư huynh, Lãnh Cơ Uyển có chút nhịn không được bật cười.

Sở Tiêu lắc lắc đầu, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, hắn đột nhiên hướng về Lãnh Cơ Uyển mở miệng: “Cơ Nhi tuổi tác của ngươi cũng không nhỏ, nên nói đến chuyện hôn sự, ngươi có đối tượng trong lòng chưa?“
Một câu nói vừa ra, kém chút dọa cho Lãnh Cơ Uyển nhảy dựng, chần chờ một lúc, nàng nhỏ giọng đáp: “Sư phụ, ngươi từ khi nào lại trở nên giống sư mẫu như vậy? Đáng lẽ ngươi phải hiểu rõ ta mới đúng, ta không muốn đề cập đến vấn đề này a.



Thanh âm u oán mang theo vài phần rầu rĩ khiến cho Sở Tiêu cảm thấy vô cùng nhức đầu.

“Được rồi, ngươi không muốn nói đến thì quên đi, coi ta nói nhảm là được.


Mặc dù đã giải quyết xong Tĩnh Vương nhưng vẫn còn một Ngụy Vương ở đằng sau, dã tâm của hắn quá lớn, bảo hắn bỏ qua Lãnh Cơ Uyển chắc chắn là điều không thể.

Sở Tiêu thở dài một hơi, nghĩ đến Sở Thiên Duật hắn lại cảm thấy bất đắc dĩ, tiểu tử này nếu có một phần phong phạm giống mình ngày trước thì thật quá tốt rồi.

Đang lâm vào suy nghĩ thì Sở Thiên Duật bước vào, trước khi rời đi thần sắc có vẻ khó coi nhưng đáy mắt lại không giấu được ý cười còn hiện tại trên gương mặt anh tuấn không có nấy một tia vui vẻ.

“Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Lãnh Cơ Uyển nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

Sở Thiên Duật muốn nói lại ngập ngừng, đi đến phía bên bàn ngồi xuống, ánh mắt quét qua mọi người, từ trong ngực lấy ra một phong thư, sau đó mới tận tay đưa cho Sở Tiêu.

“Phụ thân, kinh thành vừa gửi tới! Người xem một chút đi.


Trông thấy sư phụ nhận lấy phong thư, trong chớp mắt một cảm giác bất an chợt dâng lên trong lòng Lãnh Cơ Uyển.

Quả nhiên phong thư vừa mở ra thì toàn thân của Sở Tiêu đã trở nên cứng đờ.

Phong thư cũng theo ngón tay hắn rơi xuống!
Ánh mắt của Lãnh Cơ Uyển không còn bình thản như trước mà đã hoàn toàn bị lo lắng bao phủ, nàng vội vàng lên tiếng.

“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Nửa ngày sau, Sở Tiêu cố gắng bình ổn hô hấp, cả người run rẩy, trong mắt hiện rõ sự bi thương đến tột độ.

“Sư mẫu của ngươi bị bệnh nặng! Nàng sắp không qua khỏi rồi.


“Cái gì!” Lãnh Cơ Uyển siết chặt tay, cơ hồ đem móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn làm ý thức của nàng trở nên tỉnh táo.

Chuyện này!
Không thể nào.

Ngoại trừ sư phụ và Hạ Cúc, sư mẫu chính là người thân cận nhất với nàng, nếu sư mẫu có mệnh hệ! Nàng cũng không dám nghĩ đến.

Sắc mặt của Lãnh Cơ Uyển tức khắc trở nên tái nhợt, trong đầu của nàng lúc này đều là hình ảnh của sư mẫu với khuôn mặt ôn nhu hiền hậu, bên tai nàng vẫn còn văng vẳng những lời dặn dò của sư mẫu trước lúc lên đường.

Tuy nhiên người cảm thấy phiền muộn không chỉ có Lãnh Cơ Uyển, tâm trạng lúc này của Sở Thiên Duật và Sở Tiêu so với nàng đều không tốt hơn điểm nào.

“Tướng quân.

” Minh Triết thấy Sở Tiêu không có động tĩnh, cả người hệt như pho tượng, không khỏi cảm thấy lo lắng cất tiếng gọi.

Sở Tiêu rất lâu sau đó mới khôi phục lại chút thần trí.

Hít sâu một hơi, không nhanh không chậm nói: “Sáng mai ta sẽ hồi phủ, ở phía Nam có một con đường tắt tuy khó đi nhưng sẽ nhanh hơn rất nhiều.


Nếu không phải ngoài trời tối đen như mực, lại thêm đường đi khó khăn chỉ sợ hắn đã nhịn không được xúc động một mình lên ngựa quay trở về.


“Sư phụ, ta đi với ngươi.


“Phụ thân ta cũng vậy, mẫu thân lâm bệnh, ta không thể không quay về.


“Không được! Quân doanh cần có người ở lại, tàn quân của Nguyệt quốc vẫn còn, nếu như biết trong doanh không có người trấn thủ bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, vì vậy ta cùng Cơ Nhi đi trước là được, hơn nữa ta tin tưởng nàng nhất định sẽ không có mệnh hệ gì.

” Thanh âm của Sở Tiêu đã lộ rõ một tia mệt mỏi.

“Nhưng mà! ”
Không đợi Sở Thiên Duật dứt lời, Sở Tiêu đã khoát tay, cường thế nói tiếp: “Ta tự có tính toán của mình, thời gian không còn sớm, hôm nay liền kết thúc ở đây đi.


Sở Thiên Duật ánh mắt rung lên một cái, bộ dáng tựa hồ còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn đến dáng vẻ kiên quyết của phụ thân, cuối cùng chỉ đành im lặng, tức giận phất tay áo rời đi.

Không khí vui vẻ lúc trước, nháy mắt liền không còn một mảnh.

.


Bình Luận (0)
Comment