Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu

Chương 19


Lưu Nhiễm mím môi có chút bất lực nói " Em nói em không biết bơi, anh có tin không?"
Lưu Viễn nhìn cậu, rất ngạc nhiên nói" Tin chứ".

Anh kéo cậu ôm vào trong ngực , xoa xoa đầu cậu nói tiếp," Có quà cho em nè".

Lưu Viễn cầm cái hộp nhỏ được giấu dưới chân bàn góc khuất sát chỗ anh ngồi.

Lưu Nhiễm ngẩn đầu nhìn anh hỏi, " Quà gì thế?".

Anh cười thần bí nói, " Nhắm mắt lại, đưa tay ra đi".

Cậu ngoan ngoãn làm theo nhắm mắt lại vươn tay ra, Lưu Viễn mở hộp, bên trong hộp có một cặp nhẫn, cặp nhẫn này rất quen thuộc đối với Tống Nhiễm, chỉ là bây giờ cậu đang nhắm mắt nên không thấy thôi.

Lưu Viễn cầm một chiếc nhẫn trong đó, rồi cầm bàn tay thon dài của cậu, đeo vào ngón tay cậu rồi hôn một cái.

Tống Nhiễm mở mắt nhìn anh, Lưu Viễn cười nói, " Lấy anh nhé Nhiễm Nhiễm".


Lưu Nhiễm mắt hơi đỏ, cậu gật đầu sau đó lấy chiếc nhẫn còn lại cầm lấy tay anh đeo vào, rồi cũng hôn lên tay anh, cuối cùng là ôm lấy cổ anh hôn thật sâu.

Lần đầu trong hai kiếp người được người ta cầu hôn, cảm giác thật đặc biệt cũng thật vui vẻ.

Lưu Viễn cũng hôn cậu, từ bị động trở thành chủ động, hai cơ thể trần trụi dán vào nhau, một màn âu yếm cứ như vậy mà diễn ra giữa trời, tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ không kiên nể gì cứ phát tán ra khắp mọi nơi.

May mắn đây là biệt thự mini cách biệt một chút với bên ngoài, nếu không ai cũng sẽ nghe được.

Sau kỳ nghỉ dài đến nửa tháng, Lưu Viễn cuối cùng cũng lưu luyến cậu mà lên máy bay trở về nước.

Tống Nhiễm cũng bay trở về nước nhưng thời gian là ngày hôm sau.

Cậu xuống máy bay lúc 9 giờ sáng, đồ đạc thì chỉ có một cái vali cỡ vừa, đựng ba bộ đồ, và một số thứ cần thiết.

Không ai biết cậu về, nên chẳng ai đón, cậu rất im lặng bắt một chiếc taxi chở mình trở về nhà.

Đứng trước cổng nhà, nơi cậu chỉ ở có vài tháng, tuy ấn tượng không sâu, nhưng mà bên trong đó có ba mẹ và có người cậu yêu thương.

Bảo vệ gác cổng nhìn cậu, mới nghi ngờ hỏi, " Cậu là nhị thiếu gia phải không ạ?".

Tống Nhiễm cười gật đầu nói " Đừng thông báo cho họ, tôi muốn cho mọi người trong nhà một bất ngờ".

Bác bảo vệ cười gật đầu mở cửa cho cậu đi vào, sau đó dùng bộ đàm thông báo cho lão quản gia.

Lưu quản gia đang xem xét nguyên liệu làm thức ăn cho buổi trưa, nghe được tin bảo vệ gác cổng báo lại.

Ông quyết định nhanh, âm thầm thông báo trước cho mấy người làm khác, không cần để ý đến nhị thiếu gia, việc ai người đó đi làm là được, tránh xa nhà chính ra một chút.


Cho nên Tống Nhiễm đi một mạch tới cửa nhà chính, mà không gặp ai, mà có gặp họ cũng vờ như không thấy cậu là như thế đó.

Tống Nhiễm có cảm giác mình y nhà người bị tàn hình vậy đó.

Nhưng Lưu quản gia lại quên mất một sự việc khá quan trọng, hôm nay Lưu Viễn không đi làm, anh đang tiếp mấy người bạn trong phòng khách của riêng anh.

Nhà chính chỉ có vài người ở thôi, ông bà Lưu, rồi Lưu quản gia, tiếp đó là hai vị thiếu gia.

Dư phòng khá nhiều, nên sau khi Tống Nhiễm rời đi không lâu, anh đã cho thợ xây lại phòng, tạo một phòng khách ở lầu hai, cạnh phòng ngủ của anh.

Việc này Tống Nhiễm cũng biết, vì cậu là người được Lưu Viễn ưu tiên chọn cách trang trí phòng khách và màu sắc mà.

Tống Nhiễm đi về phòng ngủ, mà muốn đến phòng ngủ thì phải đi ngang phòng khách của anh.

Cậu vừa đi qua nghe bên trong có tiếng nói chuyện vui vẻ, thì biết anh có ở nhà, cậu nhanh chóng lướt qua, vù một cái đã vào trong phòng đóng cửa lại.

Nhìn căn phòng vẫn như lúc trước khi cậu vừa rời đi, cậu đem vali nhét thẳng vào tủ, sao đó vào nhà tắm rửa mặt một chút, sẵn lấy chai nước ra uống vài ngụm, mệt mỏi gì đó tan biến hết.

Mà Lưu Viễn nói chuyện với mọi người định trở về phòng mình lấy vài thứ lúc mở cửa bước vào phòng thì bị người từ phía sau lưng quấn lấy.


Cậu vừa định mở cửa đi ra, mới hé được một chút thì nghe phía ngoài phòng có tiếng bước chân cùng tiếng người nói chuyện.

Cậu dùng khe hở của cánh cửa nhà tắm nhìn ra ngoài, thì thấy một cô gái đang dán cả cơ thể mềm mại vào người Lưu Viễn.

Tuy trong lòng Tống Nhiễm đang nổi bão nhưng vẫn còn giữ được lý trí, tiếp tục xem kì biến rồi cậu sẽ tính tiếp.

Lưu Viễn không đẩy cô gái đó ra mà lạnh nhạt nói ," Trần Noãn, em lại muốn làm gì nữa đây?".

Trần Noãn là cháu gái bên vợ của Lưu Trung, việc cô gái này có mặt ở đây là do Lưu Yên dẫn đến, mà Lưu Yên là con gái của Lưu Trung, cũng là em họ của anh.

Bởi vậy Lưu Viễn nể mặt chú hai nhà mình mà đối xử với cô như em gái vậy mà, hơn một năm nay mỗi khi cô đến đây đều dùng đủ mọi cách để quyến rũ anh.

Muốn anh làm người yêu của cô.

.

Bình Luận (0)
Comment