Xuyên Nhanh Nhật Ký Truy Phu

Chương 61


Tuy hôm qua hoa cúc bị vùi dập không nhẹ nhưng uống vài ly nước là thể lực quay lại rồi, cùng với ăn uống điều độ là bình phục lại thôi.
Cậu để cho mình và anh thay một bộ đồ thể thao có tính năng hút ẩm tốt, rồi mới chỉ anh cách dùng của mấy cái máy tập này .
Tề Vũ Hiên thật ra rất thông minh, chỉ cần dạy một lần là đã có thể làm lại y vậy mà còn giống như đã quen tay rồi nữa.
Từ khi có Tống Nhiễm, Tề Vũ Hiên mở rộng kiến thức của mình ra rất nhiều, cậu luôn cho anh những bất ngờ không nhỏ.
Tống Nhiễm có thể ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ khi bên anh, cũng có thể trở thành thợ săn khi đã tìm được con mồi của mình.
Tống Nhiễm chạy bộ cảm thấy sắp đạt giới hạn của bản thân rồi mới ngừng lại, nhìn sang thấy Tề Vũ Hiên vẫn đang tập hơi thở có chút gấp mà thôi.
Cậu thở dài.
" Vũ Hiên, anh không mệt sao ? ".
" Không mệt, nhưng Cảnh Nghi muốn dừng lại à ".
Tề Vũ Hiên ngừng lại ấn nút tắt máy rồi đến gần lau mồ hôi cho cậu cười đầy sủng nịch.
" Ừ ngày mai lại tiếp tục, bên ngoài chắc cũng sáng rồi ".

Cậu ôm lấy cánh tay của anh.
" Được rồi, ra ngoài ăn sáng thôi rồi anh dẫn em đi đến cứ điểm ".


Tề Vũ Hiên vỗ vỗ đầu cậu.
" Được ".
Sau đó Tống Nhiễm cùng với Tề Vũ Hiên xuống hồ nước tắm, bên trong nước hai người làm một ít động tác hơi mạnh bạo một chút.
Hoa cúc nhỏ lại bị yêu thương một hồi nhưng cậu cảm thấy nó là khoảnh khắc cậu cảm nhận được sự tồn tại của người yêu .
Tình ý xuân thủy lênh láng một chập mới thoả mãn mà lên bờ mặc y phục bình thường rồi cậu mới cầm tay anh rời khỏi không gian.
Lúc hai người đến phòng ăn, thì bốn người kia đang nói chuyện phiếm với nhau trên bàn cơm, vẫn chưa ai động đũa cả.
Cả bốn thấy hai người đến thì đứng dậy rồi khom lưng hành lễ.
" Điện hạ ".
" Ừm, ngồi đi ".
Tề Vũ Hiên cùng Tống Nhiễm ngồi vào chỗ của mình rồi bắt đầu ăn cơm.
Bốn người cũng không nói gì, lập tức ăn như đói từ mấy đời không bằng vậy.
" Đừng ăn nữa ".
Tống Nhiễm chỉ ăn một miếng thịt mà đã nhả ra rồi, mọi người nhìn cậu, dừng hẳn mọi động tác.
" Cảnh Nghi, sao vậy ?".

Tề Vũ Hiên nhíu mày nhìn mấy món ăn trên bàn.
" Em cảm thấy trong thức ăn có mùi thuốc rất nhạt ".
Tống Nhiễm đã được nước linh tuyền tẩy qua, mọi giác quan đều rất nhạy bén, chỉ là mùi thuốc này khá nhạt nên khi cậu phát hiện ra thì mọi người đã ăn được khá nhiều rồi.
" Anh cũng cảm giác được rồi ".

Tề Vũ Hiên cũng cảm thấy trong miệng vẫn còn một chút mùi vị lạ, rất nhạt rất khó diễn tả.
" Để ta kiểm tra xem ".
Nhậm tổng quản lấy một cây ngân châm, đâm vào đĩa thịt trước mặt, 5 giây sao thì lấy ra, không có chuyển màu, tức là không có độc.
Tất cả mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đồng loạt nhìn về hướng hai vị chủ tử nhà mình, cầu giải đáp.
" Không phải thuốc độc, mà nó giống với mùi xạ hương vậy đó".


Tống Nhiễm nghiên cứu một hồi mới nhận ra mùi vị này.
" Cái gì xạ hương, phi phi phi ".
Cậu vừa dứt câu, ngoại trừ Tề Vũ Hiên và Nhậm tổng quản còn hơi trấn định ra thì ba người khác đều đỏ mặt mà chạy ra mỗi gốc để nôn hết rồi.
" Họ bị sao vậy ? ".

Tống Nhiễm ngơ ngác nhìn Tề Vũ Hiên bên cạnh.
" Em không biết ?".

Tề Vũ Hiên khó hiểu nhìn cậu.
" Em phải biết cái gì à ?".

Cậu nghiên đầu chớp chớp mắt vô tội nhìn anh.
Tề Vũ Hiên lo lắng vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cậu.
" Xạ hương dùng lâu dài đối với nam nhân có thể dẫn đến mất khả năng có người nối dõi sao này, còn với nữ nhân thì không có khả năng mang thai nữa ".
" Anh cũng nói dùng lâu dài mà , sao họ phản ứng lớn vậy ? ".

Cậu chỉ tay về ba hướng khác nhau rồi che miệng cười.
" Họ vẫn còn trẻ lo xa quá mà thôi ".
Tề Vũ Hiên cũng cười lắc đầu, thủ hạ của anh bình thường làm việc rất nghiêm túc cũng lạnh mặt lãnh diễm lắm chứ, nhưng khi rãnh rỗi họ sẽ trở nên trẻ con đến vô độ thế đó.

" Nhậm thúc cho người mang thức ăn xuống hết đi, rồi đóng hết cửa lại ".
Tống Nhiễm bụng kêu âm ỉ rồi, mà khi đói tính cánh của cậu có chút không tốt.
" Vâng, công tử ".
Nhậm tổng quản nghe lời đi làm.
Tề Vũ Hiên thấy cậu nhăn mày biết cậu sắp phát hoả đến nơi, liền triệu tập ba kẻ kia trở lại, chờ người dưới dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, chỉ để lại chén với đũa đã đổi mới rồi xong thì đóng toàn bộ cửa lại mới thở ra.
" Bây giờ chúng ta ăn cái gì ?".

Hắc Diệu để đầu trên vai Bạch Trạch mà than thở.
" Nhắm mắt lại đi ".

Tống Nhiễm nhìn bốn người cười thần bí.
Cả bốn rất nghe lời nhắm mắt lại cũng không hỏi lý do.
Anh nhìn cậu đầy cưng chiều, anh tin bản thân anh có khả năng bảo vệ cậu, cũng tin tưởng bằng hữu lớn lên cùng mình.
Trên tay cậu xuất hiện liên tục mấy hộp thức ăn, Tề Vũ Hiên giúp cậu mở nắp rồi đặt gọn trên bàn..

Bình Luận (0)
Comment