Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 130


Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Những ngày kế tiếp, năm ngày thì đến ba ngày Liễu Vũ Hi không đi học.
Chủ nhiệm lớp đã cảnh cáo vài lần, thấy không có hiệu quả gì, cũng quản cô ta nữa.
Gần đến kỳ thi đại học, trong lúc Hoa Vụ đang hóng hớt tin nóng thì Diệt Mông nhắc nhở cô nhiệm vụ Liễu Vũ Hi đã hoàn thành.
Tin nóng mà Hoa Vụ hóng hớt, cũng liên quan đến Liễu Vũ Hi.
Đêm qua có người thấy Liễu Vũ Hi và vài người giằng co, bị chụp lại rồi đăng lên trên diễn đàn.
Dù sao Liễu Vũ Hi cũng là nhân vật nổi tiếng trong khoá, thế nên lần này giống như đã thọc phải tổ ong vò vẽ.
[Cô ta vẫn luôn không tới trường, hoá ra là do đang làm mấy việc này ở bên ngoài.]
[Không thể nói bậy, lỡ đâu là bạn cô ấy thì sao.]
[Loại bạn gì mà không có quy củ như vậy?]
[Nhắc mới nhớ, lần trước tôi cũng thấy cô ta ôm ôm ấp ấp người khác.

]
[Tôi còn biết một chuyện......]
Những lời đáp lại đều được ẩn danh, không ít người bóc phốt rằng họ đều từng thấy Liễu Vũ Hi ra vào các loại địa điểm ăn chơi, ở cùng với những người khác nhau.
Hoa Vụ tắt điện thoại đi, tâm trạng vô cùng tốt.
Hiện tại chỉ còn lại đề tên bảng vàng!
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt!
Đếm ngược kết thúc chuỗi ngày tăm tối đã vang lên.
......

......
Số đếm ngược trên bảng đen nhắc nhở mọi người rằng thời gian chỉ còn lại mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, thành tích của Cố Kinh tiến bộ vượt bậc, chủ nhiệm lớp còn cho rằng hắn đã cắn thuốc.
Nếu Cố Kinh biết chủ nhiệm lớp nghĩ như vậy, đoán chừng sẽ đáp lại ông một câu: cắn phải thuốc tình yêu.
Chụp ảnh tập thể trước khi tốt nghiệp, Cố Kinh đổi vị trí với người khác, đứng phía sau Hoa Vụ, trong khi giáo viên trước mặt cầm loa kêu mọi người nhanh chóng đứng lên, hắn chọc chọc sau lưng Hoa Vụ.
"Làm cái gì?"
"Tay."
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn.
"Các bạn học nhìn phía trước! Nhìn chỗ này nha!" Nhiếp ảnh gia ở phía trước kêu.
Cố Kinh thúc giục cô, Hoa Vụ không rõ nguyên do cho nên đưa tay ra sau lưng.
"Chúc mừng tốt nghiệp!"
Trong thanh âm hỗn loạn, Hoa Vụ cảm nhận được lòng bàn tay được người khác nắm lấy.
Hình ảnh như đóng băng lại.
Thiếu niên hơi hơi cụp mắt, nhìn người phía trước, trên khuôn mặt tuấn tú đều là thần sắc dịu dàng.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Thời gian thi đại học của bọn họ ở đây là ba ngày.
Chịu đựng ba ngày cuối cùng, Hoa Vụ bước ra khỏi trường thi, cảm thấy bản thân đã thoát khỏi bể khổ, nhìn thấy ánh bình minh thắng lợi, đạt được cuộc sống mới.
"Thế nào?" Hứa Nghi Hạ vỗ vai Hoa Vụ, "Thi cử thế nào rồi."
"Còn tốt." Đối với thành quả ngày đêm vất vả của bản thân, Hoa Vụ vẫn tương đối tự tin.
Hứa Nghi Hạ: "Cố Kinh nhà cậu thi như nào?"

"Tôi nói rồi, cậu ta không phải nhà tôi." Hoa Vụ thở dài: "Chúng tôi trong sạch."
"Dạ dạ dạ, trong sạch." Hứa Nghi Hạ mới không tin, "Có điều nửa năm này cậu ta cũng thật sự......!lợi hại, có thể từ vị trí hơn 1000 vào đến top 50, như là mở hack vậy."
"Đầu óc cậu ta không tệ lắm."
Kiến thức cơ bản của Cố Kinh rất vững chắc, kiến thức lúc sau bổ sung thêm vào, cũng không có vấn đề gì lớn.
Lại nói, còn có một số người trước thi đại học hai tháng mới bắt đầu ôn tập, vẫn có thể tạo ra kỳ tích.
Dù sao Cố Kinh cũng có một vầng hào quang phản diện, để làm nổi bật nam chính tài ba xuất chúng, trí thông minh cho cậu ta cũng không đến nỗi quá kém.
Cố Kinh ra muộn một lúc, tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Chờ sau khi lên xe buýt do trường học sắp xếp, tinh thần của Cố Kinh vẫn vô cùng suy sụp.
Hoa Vụ suy đoán: "Thi không tốt?"
"Ừ."
Hoa Vụ an ủi hắn: "Không sao, cậu còn có thể học lại."
Cố Kinh u oán mà liếc nhìn cô một cái: "Tôi muốn cùng vào đại học với cậu."
Hoa Vụ thương tiếc: "Thế xem ra là không có hy vọng rồi."
Cố Kinh: "......"
Cậu không an ủi còn hơn.
Trên xe có bạn học đang đối chiếu đáp án, có bạn đang hưng phấn thảo luận về kỳ nghỉ của bọn họ.
Cố Kinh liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, "Lâm Du."
"Hửm?"
"Cậu có thể......"
Cố Kinh nói tới đây, dừng lại, không nói tiếp nữa.
"Có việc gì thì cứ nói."

"Không có việc gì." Cố Kinh cười một chút, "Chờ thành tích được công bố rồi nói sau."
"......" Nói một nửa, thạch tín cuộn cơm*.
*Nói một nửa, thạch tín cuộn cơm (话说一半砒霜拌饭): ý chỉ loại người thích nói chuyện nửa chừng, kích thích sự tò mò của người nghe.
Sau khi trở lại trường học, chủ nhiệm lớp để mọi người học tiết học cuối cùng, buổi tối đặt bàn ở một nhà hàng rồi ăn tối.
Mọi người đã tốt nghiệp, tuy rằng chủ nhiệm lớp vẫn dặn mọi người không được uống rượu như trước, nhưng cuối cùng vẫn không quản được.
Cơm nước xong, mọi người lại muốn đi hát.
Hoa Vụ cảm giác ngồi trong phòng bao quá ngột ngạt, từ bên trong ra ngoài, chuẩn bị đi hít thở không khí.
Kết quả ra cửa đã đụng phải một ai đó đang tỏ tình với Cố Kinh.
Nữ sinh không cùng lớp với họ, nhưng mà ngoại hình trong sáng đáng yêu, chiếc váy nhỏ màu trắng làm cho nữ sinh giống như đóa hoa mềm mại.
"Cố Kinh......!chúng ta đã tốt nghiệp rồi, tôi biết, hẳn là cậu không thích tôi.

Nhưng không sao hết, tôi chính là......!muốn nói cho cậu, để không lưu lại tiếc nuối."
"Nhìn bề ngoài thì giống như mọi người đều là bạn cậu, nhưng tôi cảm thấy......!thực ra cậu rất khó tiếp cận, cậu đối xử với ai cũng đều như nhau, không ai bước vào được trong tim của cậu." Nữ sinh hơi hơi ngửa đầu, nhìn nam sinh trước mặt, trong mắt đong đầy tình cảm: "Nhưng tôi vẫn thích cậu, rất thích......!rất thích cậu."
"Cảm ơn, nhưng mà tôi đã có người mình thích."
Nữ sinh sửng sốt, cắn môi, hỏi: "Là......!là Lâm Du lớp các cậu sao?"
"Ừ."
Nữ sinh sững lại rồi cười một cái, giọt nước mắt đảo quanh khóe mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Hoá ra là thật......"
Cố Kinh và Hoa Vụ qua lại rất gần, ở nhà ăn sẽ giúp cô múc cơm, chiếm chỗ, trời mưa sẽ che ô cho cô, ngày nắng sẽ đưa cho cô đồ uống......
Đừng thấy Cố Kinh nhiều bạn bè, nhưng nữ sinh có thể để cậu ta làm như vậy, đó vẫn là người đầu tiên.
Có điều, có người từng hỏi Lâm Du, cô phủ nhận quan hệ của bọn họ.
Con người mà.
Sẽ luôn ôm một số ảo tưởng.
Nữ sinh lau nước mắt đi, "Cái kia, tôi chính là muốn nói cho cậu, nói ra cũng coi như cho mối tình đơn phương nhiều năm của tôi một câu trả lời, đặt một dấu chấm hết cho đoạn tình cảm này.

Cố Kinh, tạm biệt."

Nữ sinh xoay người rời đi.
Mu bàn tay Cố Kinh đặt lên trán, vừa rồi bị người khác kéo đi uống không ít rượu, không thoải mái lắm.
"Cô ấy rất xinh đẹp."
Đôi mắt đang khép hờ của Cố Kinh mở ra, trong đôi mắt sâu thẳm là ánh đèn mờ ảo của hành lang dài, cùng với thiếu nữ làm hắn thương nhớ ngày đêm kia.
"Tôi cảm thấy......"
Hoa Vụ bị Cố Kinh kéo vào trong lòng ngực mà không hề báo trước.
Cái ôm của thiếu niên nóng bỏng, hắn hơi hơi cúi đầu, gần như là dựa vào bên tai của Hoa Vụ, "Cậu cảm thấy cái gì?"
"Cậu quá chén rồi?"
"Không có."
"Buông tôi ra trước."
Hoa Vụ cảm giác Cố Kinh buông mình ra, nhưng cô chưa kịp rút lui thì bóng người trước mắt đã phóng to, nhiệt độ nóng bỏng rơi trên môi cô, pha lẫn mùi rượu nhàn nhạt.
"......"
Mượn rượu làm càn cái gì vậy!
Rất nhanh Cố Kinh đã kết thúc nụ hôn này, nhưng hắn không buông Hoa Vụ ra, cố định người ở giữa lồng ngực, ôm chặt lấy cô.
Hoa Vụ có thể nghe được tiếng hô hấp hơi hỗn loạn của thiếu niên.
Có thể nghe thấy tiếng tim đập đang nhanh hơn.
"Cố Kinh, thích người khác cũng tốt." Hoa Vụ giống như là đang thở dài, lại giống như là bất đắc dĩ.
"Lâm Du, cho dù cậu không thích tôi, cũng không cần nói những lời như vật." Cố Kinh lạnh giọng, "Tôi nói rồi, mặc kệ dùng biện pháp gì, cuối cùng cậu đều sẽ ở bên tôi, tôi không để ý cậu không thích tôi."
Chỉ cần......
Chỉ cần cô thuộc về mình.
Bàn tay đang rũ xuống của Hoa Vụ chậm rãi nâng lên, vòng qua eo của thiếu niên, một tay sờ lên mái tóc mềm mại của hắn, giống như đang an ủi thú cưng: "Cậu vui là được."
Dù sao cô lại không lỗ.
—— ngắm hoa trong sương ——
Ai ya, phải mai mới có thể viết xong..

Bình Luận (0)
Comment