137: Tiểu Sư Muội Gia Nhập Ma Tộc Rồi 3
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Sắc mặt của trưởng lão ngoại môn đã đen thành đít nồi.
Lần dẫn đoàn này vốn dĩ không phải việc nguy hiểm gì, ai ngờ lại gặp phải Ma tu, bây giờ còn xảy ra chuyện chết người.
Ngô Thu Vân là đệ tử thân truyền của Ngô trưởng lão ở nội môn, bây giờ lại chết ở đây! !
Trưởng lão ngoại môn nghĩ đến việc này, căng cả da đầu, Ngô trưởng lão bênh vực người mình đến cùng cực! !
"Trói Khương Hào lại trước đi.
"
Trưởng lão ngoại môn mau chóng lên tiếng, nhất định phải đưa hung thủ này về, nếu không với tính tình của Ngô trưởng lão, bọn họ đều sẽ bị liên lụy.
Vân Cẩm Ngọc đứng một bên nhìn, đáy mắt mơ hồ lộ ra một tia thỏa mãn.
Không ngờ là Ngô Thu Vân sẽ bị Khương Hào giết chết.
Đúng là niềm vui bất ngờ.
! !
! !
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hoa Vụ thấy với tình huống bây giờ của cô —— chạy là thượng sách.
Cho nên, trong nháy mắt khi hai tên đệ tử tới gần, cô lập tức móc ra một lá bùa dán lên người, xoay người chạy vào trong rừng cây.
Con gấu đen kia vẫn còn ở trong rừng cây, chưa biết chừng còn có thể làm quen bạn mới.
Hai tên đệ tử nhìn Hoa Vụ vèo một cái chui vào trong rừng cây, ngơ ngác.
Sao trên người nàng ta lại có phù chú gia tốc?
"Đừng để nàng ta chạy!"
"Mau đuổi theo!"
Vài tên đệ tử lập tức đuổi theo vào rừng cây.
Từ bên ngoài nhìn thấy cây trong rừng thưa thớt, không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khi đi vào, bọn họ phát hiện trong rừng tối tăm, sương mù trôi nổi khắp nơi, mùi tanh ngập tràn trong không khí.
"Cẩn thận!"
Đệ tử đầu tiên xông vào dừng lại, bàn bạc với đồng môn bên cạnh.
"Mùi gì thế! ! Hôi quá.
"
"Sư huynh, không thấy mấy người trưởng lão đâu cả.
"
Sau lưng chỉ có cây rừng bát ngát, sương mù khắp nơi, đã không thể nhìn thấy bên ngoài.
Bọn họ vừa vào đã cảm thấy không đúng, dừng lại trước.
Theo lý thuyết thì bọn họ hẳn là còn ở bìa rừng, đáng lẽ phải thấy được mấy người trưởng lão.
Vị sư huynh dẫn đầu nói: "Có trận pháp! Mọi người cẩn thận!"
! !
! !
Sau khi Hoa Vụ vào rừng, cũng thấy không đúng.
Lần trước Khương Hào vào rừng, nó không như thế này.
Bất quá cô cũng không dừng lại, nhanh chóng chạy vào sâu bên trong.
Phù chú gia tốc rất nhanh đã hết tác dụng, tốc độ của cô chậm lại, chống thân cây tập trung nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Xác định tạm thời sẽ không có ai đuổi tới, Hoa Vụ thở ra một hơi.
Vừa mở màn đã cho cô diễn cảnh khó như vậy.
"Xui xẻo!"
Hoa Vụ nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu xem xét bốn phía, cô xách theo kiếm gãy, quyết định đi tìm bạn mới của mình.
Trong truyện gốc, trận pháp kia là do Ma tu thiết lập trong rừng.
Vân Cẩm Ngọc trọng sinh trở về rất rõ điều này.
Cho nên nàng ta mới cố ý dẫn Khương Hào tới nơi đó, để lúc Khương Hào chạm vào trận pháp sẽ bị ma khí gây thương tích.
Giống như nàng ta khi xưa! !
Đó là lúc Vân Cẩm Ngọc xuất hiện tâm ma! !
Nàng ta muốn làm Khương Hào trải nghiệm thử chuyện nàng ta từng phải trải qua.
Còn con gấu đen kia! ! Hẳn là do Ma tu tạo ra.
Có lẽ là bởi vì trong cơ thể cô có ma khí, nên lúc nãy gấu đen không tấn công cô.
Nếu đã là đồng loại, vậy để gấu đen xả giận cho cô cũng không quá đáng chứ?
Không quá đáng.
Rất hợp lý.
Hoa Vụ ôm lý tưởng cao thượng là tìm đồng loại để báo thù cho mình, tìm kiếm gấu đen.
Lúc cô tìm được gấu đen, nó đang quỳ rạp trên mặt đất liếm láp miệng vết thương.
Nhận thấy được có người lại gần, gấu đen đứng lên ngay lập tức, ánh mắt hung hãn chết chóc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Hoa Vụ cũng không dám lại gần quá, móc ra một lọ đan dược từ túi Càn Khôn của Khương Hào, ném qua, "Cho mi.
"
Nguyên chủ dù sao cũng là nữ chính truyện tu chân, mặc dù bị Vân Cẩm Ngọc đè đầu, trên người vẫn còn có một ít đồ để giữ mạng.
Gấu đen nhìn chằm chằm bình sứ trắng tinh trên đất, lại nhìn nhân!.
Ma tu đang đứng đối diện mình, tay chống thân cây, nhìn qua rất suy yếu.
Gấu đen hơi không phân biệt được, trên người nàng có ma khí quen thuộc, lại cũng có hơi thở đáng ghét của nhân tu.
"Grào ——"
Gấu đen gầm nhẹ, xét thấy hơi thở trên người nàng, nó không ra tay, nhưng rất cảnh giác.
Hoa Vụ: "Yên tâm, dù ta có muốn ra tay với mi, bây giờ cũng đâu có đánh lại mi.
"
Gấu đen lại gầm một tiếng, dùng móng vuốt lay bình sứ trắng về phía mình, đập vỡ, đan dược bên trong lộ ra.
Có lẽ là gấu đen cảm thấy mấy viên đan dược này hữu dụng với mình, nó cảnh giác nhìn Hoa Vụ hai lần, sau đó mới ăn hết đan dược.
Chắc là ma khí trên người Hoa Vụ mê hoặc gấu đen.
Sau khi khôi phục không ít nhờ đan dược, cảnh giác của gấu đen đối với Hoa Vụ lại giảm đi một ít, bò về chỗ cũ.
Hoa Vụ ngồi xuống, đặt kiếm gãy trên đùi, khóe môi cong lên thành nụ cười không có ý tốt: "Lúc nãy mấy người đó làm mi bị thương, mi có muốn báo thù không?"
! !
! !
Những đệ tử tiến vào rừng cây, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, trưởng lão trong tông môn hơi lo lắng, lại phái hai người vào trong.
Kết quả là sau khi hai người kia đi vào cũng không quay lại.
Trưởng lão trong tông môn sợ xảy ra chuyện, để lại hai người trông coi thanh niên bị thương kia, mang những người còn lại vào rừng cây.
Bọn họ vừa vào đã biết, tại sao những người trước đó không có động tĩnh gì.
Khu rừng này bị người ta đặt trận pháp! !
Vân Cẩm Ngọc biết tại sao ở đây lại thế này, sau khi kích phát trận pháp do Ma tu thiết lập, khu rừng sẽ biến thành như vậy.
Bất quá con gấu đen ở nơi này hơi phiền toái.
Nhưng bây giờ có trưởng lão trong tông môn ở đây, đối phó một con gấu đen không phải việc gì khó.
Vân Cẩm Ngọc muốn hành động riêng lẻ, tìm ra Khương Hào trước, phế bỏ tu vi và linh căn của nàng.
Không có tu vi và linh căn, nàng mới có thể hoàn toàn nhập ma.
Vân Cẩm Ngọc muốn cho nàng trải qua thống khổ của việc nhập ma.
Cho nên Vân Cẩm Ngọc lặng lẽ đi ở phía sau, nhân lúc sương mù nồng đậm, rời khỏi đội ngũ.
Nàng ta dùng Linh Khí tạo cho bản thân một phép thuật che mắt, sau đó đeo mặt nạ lên, tiến vào trong rừng sâu.
! !
! !
Hoa Vụ và gấu đen ngồi xổm ở một chỗ trũng, một người một gấu chỉ ló ra đôi mắt, quan sát rừng cây phía xa.
"Grừ.
"
"Tới?"
Gấu đen gật đầu.
"Dựa theo kế hoạch mà làm việc.
" Hoa Vụ vỗ vào tay gấu đen: "Trông cậy vào mi, cơ hội báo thù rửa hận ở ngay trước mắt đó!"
Gấu đen gật đầu thật mạnh.
Chỉ số thông minh của gấu đen không cao bằng con người, Hoa Vụ lừa nó không phí chút sức nào.
Gấu đen cúi đầu xuống, từ bìa rừng chui vào trong sương mù.
Hoa Vụ tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, quan sát bóng dáng đang dần xuất hiện.
Vân Cẩm Ngọc muốn đi săn, lại không biết bây giờ mình đã trở thành con mồi.
Hoa Vụ tính toán khoảng cách giữa bọn họ, đột ngột lao ra từ chỗ trũng.
Thân thể đụng vào nhánh cây trong lùm cây, tiếng động làm cho Vân Cẩm Ngọc chú ý.
Bóng dáng mờ ảo hiện lên trong sương mù, Vân Cẩm Ngọc nhìn một cái đã nhận ra, đó là người nàng ta muốn tìm.
Nàng ta biết rõ lúc này thân thể của Khương Hào bị ma khí ăn mòn, không cách nào sử dụng linh lực.
Cho nên nàng ta cũng không gấp gáp, chậm rãi tiến lên trước mà đuổi theo.
Hình như người đằng trước nhận thấy có người theo sau mình, nàng lảo đảo chạy về phía trước, thỉnh thoảng lại bị cây khô trên đất vướng vào chân.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong rừng.
Vân Cẩm Ngọc nhàn nhã như thợ săn, theo phía sau nàng, trêu đùa con mồi đằng trước như thể mèo vờn chuột.
Thể lực của con mồi đã dần hao hết, bị rễ cây vướng ngã ra đất.
Vân Cẩm Ngọc xuyên qua sương mù, đi đến trước mặt con mồi, đánh giá thiếu nữ chật vật trước mặt mình từ trên xuống dưới.
"Sao không chạy nữa?"
"Ngươi là ai! ! "
Thiếu nữ chống rễ cây, nhích đến bên cạnh cây lớn, thở dốc rất nhẹ, mắt nhìn chằm chằm nàng ta.
.
138: Tiểu Sư Muội Gia Nhập Ma Tộc Rồi 4Tác giả: Mặc Linh.Edit by Dương Mai Phương.
Ngoại hình bây giờ của Vân Cẩm Ngọc hoàn toàn khác lúc trước, lại đeo mặt nạ, không nhận ra nàng ta mới bình thường.
"Ta...... Tới đưa ngươi vào địa ngục."
Hình như thiếu nữ bị nàng ta dọa sợ, trợn to mắt quên cả phản ứng.
"Ha ha ha ha......" Biểu cảm của nàng làm Vân Cẩm Ngọc hài lòng, lại gần thiếu nữ, "Tiếp theo ngươi sẽ biết, cái gì gọi là sống không bằng chết."
Thiếu nữ đang dựa vào gốc cây bỗng cười rộ lên, "Ngươi nói đúng."
Vân Cẩm Ngọc: "!"
Vân Cẩm Ngọc kinh ngạc, phát hiện chuyện chẳng lành, bất ngờ lùi về sau.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Ánh sáng của trận pháp sáng lên dưới chân, một bước lùi đó của Vân Cẩm Ngọc làm nàng ta đụng phải vầng sáng, cả cánh tay cảm giác như bị phỏng.
Tại sao chỗ này lại......
Vân Cẩm Ngọc vận chuyển linh lực theo bản năng, nhưng linh lực trong thân thể cứ như bị giam lại, không cách nào sử dụng được.
Gần như trong cùng một khoảng khắc, nàng ta nghe thấy tiếng xé gió.
Cảm giác nguy cơ đến gần làm lông tơ khắp người Vân Cẩm Ngọc đều dựng lên.
Bóng đen nhào tới từ phía bên cạnh, trong nháy mắt khi vầng sáng biến mất, đánh nàng ta ngã ra đất.
Ánh sáng vừa tắt đi, Vân Cẩm Ngọc liền cảm thấy linh lực trong cơ thể lưu động trở lại.
Bốp ------
Bụng Vân Cẩm Ngọc đau đớn.
Tay gấu của gấu đen đấm liên tiếp hai đấm trên bụng nàng ta.
Lúc cú đấm thứ ba hạ xuống, Vân Cẩm Ngọc đưa tay ra đỡ, cơ thể lăn qua một bên, muốn rời khỏi phạm vi khống chế của gấu đen.
Rầm ------
Một đấm này của gấu đen thất bại, đấm vào bên cạnh người Vân Cẩm Ngọc.
Vân Cẩm Ngọc lăn một vòng sang bên cạnh, gấu đen lại phản ứng nhanh hơn, chặn đường thoát của Vân Cẩm Ngọc lần nữa.
Tu vi của Vân Cẩm Ngọc trọng sinh trở lại theo nàng ta, mà tu vi của gấu đen rõ ràng cao hơn nàng ta, nó còn ra tay trước.
Tuy rằng Vân Cẩm Ngọc không bị đè ra đánh từ đầu đến cuối, nhưng vẫn trúng không ít đòn, có vẻ chật vật.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên, đọc truyện tại trang chính chủ để được nhận thông báo cập nhật chương mới một cách nhanh nhất)
......
......
Hoa Vụ ngồi dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bùn đất trên người, xem gấu đen dí Vân Cẩm Ngọc đến mức đất cát tung tóe.
Bịch -------
Cả người Vân Cẩm Ngọc nện lên thân cây, móng vuốt của gấu đen nhấn sau lưng nàng ta, không cho nàng ta cơ hội đứng dậy.
"Phụt ------"
Vân Cẩm Ngọc bị nhấn đến mức hộc máu, linh lực trong cơ thể tan rã.
Thuật che mắt biến mất, lộ ra bộ dạng thật sự của Vân Cẩm Ngọc.
Nàng ta bị gấu đen ấn chặt, không thể động đậy.
"Lấy đồ của người khác không phải là thói quen tốt đâu, Vân sư tỷ."
Trong tầm nhìn của Vân Cẩm Ngọc xuất hiện gương mặt cười tủm tỉm của Hoa Vụ, giống như là đang cười nhạo nàng ta.
Hoa Vụ gỡ Linh Khí có thể dịch dung ra khỏi cổ tay Vân Cẩm Ngọc, cầm trên tay ngắm nghía, "Vật về với chủ, sư tỷ không có ý kiến gì chứ?"
Vân Cẩm Ngọc: "......"
Rốt cuộc tại sao Khương Hào lại cấu kết với con gấu đen này?
Vân Cẩm Ngọc không nghĩ ra......
Cũng là chỗ nàng ta tính sai.
Không có con gấu đen này, Khương Hào căn bản không phải là đối thủ của mình.
Hoa Vụ ngồi xổm trước mặt nàng ta, ôm đầu gối, vẻ mặt không rõ là thương xót hay buồn bã: "Sư tỷ còn muốn ta sống không bằng chết, sao tỷ lại xấu xa thế chứ."
"......"
Vân Cẩm Ngọc cảm thấy người trước mặt không hề ngạc nhiên khi phát hiện người đeo mặt nạ là nàng ta.
Giống như nàng đã biết sự thật từ đầu.
Vân Cẩm Ngọc nghiến răng: "Ngươi phát hiện từ khi nào......"
Nàng ta không biết mình sơ xuất ở đâu.
"Sát ý của sư tỷ với ta......" Hoa Vụ ấn ngực Vân Cẩm Ngọc: "Là từ chỗ này phát ra, ta không muốn phát hiện cũng khó."
Nếu đã bại lộ, Vân Cẩm Ngọc nói cái gì cũng là thừa.
Trong đầu Vân Cẩm Ngọc nhanh chóng suy nghĩ biện pháp để thoát ra, "Lúc nãy...... Là cái gì giam ta lại?"
Không có cái bất ngờ đó, gấu đen cũng không thể ra tay trước, ít nhất nàng ta còn có cơ hội rời đi.
Hoa Vụ thấu hiểu lòng người mà giải đáp thắc mắc cho nàng ta: "Bùa."
"......"
Bùa?
"Ngươi làm gì thế!"
Vân Cẩm Ngọc thấy Hoa Vụ sờ khắp người mình, lập tức sợ hãi la lên.
"Sư tỷ la làm gì?" Hoa Vụ hơi khựng lại, sau đó lại cười kì quái ra tiếng, "Đều là nữ hài tử, sờ một chút thì có làm sao."
"......"
Vân Cẩm Ngọc cảm thấy cánh tay sờ tới sờ lui trên người mình kia, lạnh như băng, giống như rắn độc quấn khắp cơ thể.
Nụ cười trên mặt thiếu nữ, trong khung cảnh tối tăm, lại càng rợn người hơn.
"Khương Hào!"
Vân Cẩm Ngọc giận dữ gào lên.
"Sư tỷ đừng gào lớn tiếng như thế...... Dù sao cũng đâu có ai tới, đây không phải là nơi tỷ đã lựa chọn kĩ càng sao? Ta sẽ nhẹ nhàng mà."
"......"
Ngươi đang nói thứ gì thế!!"
......
......
Hoa Vụ lục hết đồ đạc trên người Vân Cẩm Ngọc ra, đến cả giáp mềm phía trong cùng có tác dụng phòng ngự nàng ta đang mặc cũng lột ra.
Vân Cẩm Ngọc bị gấu đen nhấn, quần áo xộc xệch, nhìn giống như con gái nhà lành vừa bị chà đạp.
"Bảo bối của sư tỷ không ít nha."
Hoa Vụ nhìn đồ đạc mình lục ra được, mặt mày hớn hở.
Có vài thứ vốn dĩ là cơ duyên của nguyên chủ, phần lớn bảo bối là do Vân Cẩm Ngọc dựa vào ký ức kiếp trước mà đi tìm trước, còn có một cái túi Càn Khôn cô không mở ra được.
Mục tiêu nhiệm vụ cố gắng đưa tới nhiều trang bị như vậy......
Nếu cô không nhận thì quá bất lịch sự.
Hoa Vụ cảm thấy bản thân rất lịch sự, cũng chân thành mà cảm ơn, "Cảm ơn sư tỷ nha."
Vân Cẩm Ngọc suýt nữa thì tức đến mắt trợn ngược mà ngất đi.
Đồ nàng ta cực khổ lắm mới tìm được......
Nàng ta muốn giết Khương Hào!!
Vân Cẩm Ngọc không nhịn được mà giãy dụa.
Nàng ta càng giãy dụa, gấu đen lại càng dùng sức, móng vuốt sắc bén đã đâm vào lưng nàng ta, mùi máu tươi tỏa ra.
"Có phải lúc nãy bên này có tiếng động không?"
"Đám nhân tu kia? Vậy mà lại tự đi vào tìm chết...... Đi qua đó xem sao."
"Có mùi máu......"
"Ở bên đó."
Hoa Vụ nhìn về phía có tiếng nói một cái.
Gấu đen nghe thấy tiếng động, nắm đầu Vân Cẩm Ngọc, đập vào thân cây bên cạnh, thành công làm nàng ta ngất xỉu.
Trong sương mù, hai bóng người nhanh chóng lại gần chỗ này.
Trong đó có một giọng đột nhiên mừng rỡ nói: "Hình như là con ma thú kia!"
"Mau bắt lấy nó!"
Gấu đen lập tức xoay người định chạy, Hoa Vụ túm lấy nó, nhảy lên lưng, nắm chặt bộ lông siêu dày kia: "Đưa ta theo nữa chứ!"
Gấu đen chẳng thèm để ý tới thiếu nữ đang trèo lên lưng mình, nhanh chóng chạy trốn vào rừng.
Hoa Vụ nằm trên lưng gấu đen, quay đầu nhìn phía sau.
"Sao lại có nhân tu?"
"Chết rồi hả?"
"Còn thở......"
"Ngươi trông chừng nàng ta, lát nữa đem về đưa cho ma quân, ta đuổi theo con súc sinh kia."
Sương mù vốn tách ra lại chậm rãi khép lại, Hoa Vụ hơi tiếc nuối, chưa kịp đánh gãy chân Vân Cẩm Ngọc.
Mong là lần gặp mặt sau, sư tỷ có thể tích góp nhiều trang bị một chút.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên, đọc truyện tại trang chính chủ để được nhận thông báo cập nhật chương mới một cách nhanh nhất)
......
......
Tốc độ của gấu đen rất nhanh, phía sau không còn gì đuổi theo, nó từ từ chậm lại.
"Không đuổi theo nữa rồi, dừng lại đi." Hoa Vụ bị xóc nảy đến khó chịu, bảo gấu đen dừng lại.
Gấu đen lại chạy thêm một đoạn, cuối cùng dừng lại bên bờ suối.
Hoa Vụ trượt từ trên người nó xuống dưới, lục ra mấy viên đan dược trong đống chai lọ vại bình lấy được từ chỗ Vân Cẩm Ngọc, hào phóng đưa cho gấu đen.
"Grừ!"
Gấu đen làm như ăn kẹo đường, nuốt sạch đan dược.
Hoa Vụ: "Lúc nãy có phải là Ma tộc hay không?"
"Grừ." Phải.
"Mi là ma thú, thấy Ma tộc, chạy làm gì?" Tuy rằng không cùng tộc, nhưng đều tu luyện dựa vào ma khí, miễn cưỡng cũng coi như đồng hương chứ?
Tục ngữ nói, đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng.
"Grào!"
"......"
Nghe không hiểu.
Nó nghe thấy giọng hai tên Ma tộc kia thì lập tức muốn chạy trốn, chắc chắn là nguy hiểm.
Hơn nữa nghe bọn họ nói chuyện, chắc là nó trốn ra......
Hoa Vụ và gấu đen trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng Hoa Vụ chỉ vào con suối bên cạnh trước, "Mi đi tắm rửa đi."
Gấu đen: "Grừ?" Tại sao?
"Hôi."