Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 109


Tiếng của mấy con Gaster vang vọng trong không gian, thậm chí từ tầng hai bên này còn có thể nghe rõ mồn một.
Tích Nguyên thở tắt, nhìn đến cánh cửa đã được khoá chắc lúc này mới tạm thời an tâm.
" Minh Nguyệt...!Minh Nguyệt chết rồi...!" Trình Hiểu Hiểu run rẩy, nức nở từng hồi,
Dương Ý vỗ nhẹ vào vai cô ta, chất giọng hơi trầm: " Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, đã qua rồi...!"
" Tại sao cậu không đi nhanh hơn một chút? Như vậy chúng ta có thể cứu được cậu ấy, Thanh Ngọc, cậu vì sao lại đi chậm như vậy? " Trình Hiểu Hiểu nức nở, chất giọng oán trách túm lấy cổ áo Lý Thanh Ngọc.
" Xin lỗi...!Xin lỗi...!Tớ không cố ý...!" Lý Thanh Ngọc run bần bật, tròng mắt đẫm lệ, kiên cường cúi đầu.
Hàm Lịch lập tức tiến tới gỡ tay Trình Hiểu Hiểu ra khỏi cổ áo Lý Thanh Ngọc, nhẹ giọng: " Được rồi, cậu đừng khóc nữa.

Coi như đây cũng là sự giải thoát cho cậu ấy...!Những bạn học trước cũng bị như vậy rồi, hiện tại tìm cách thoát thân mới là cách quan trọng nhất, lương thực đã không còn được bao nhiêu.

"
Gạt đi nước mắt, Trình Hiểu Hiểu kiên cường nhìn Hàm Lịch, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.


"
" Trước tiên xem thử người trong nhà này là ai đã, nếu có thể chúng ta sẽ có được một chỗ ở tạm thời an toàn.

" Tích Nguyên xoay người, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa.
Bốn người kia lập tức gật đầu, bước đi theo sau Tích Nguyên, trạng thái đề phòng cẩn thận.
Di Huân nhìn xung quanh một lúc, sau đó mới cụp mắt thong dong đi theo phía sau năm người kia.
Bọn họ đi xuống bên dưới tìm được vài cây nến trắng cùng một ít rượu vang rót dở vẫn còn đặt ở trên bàn cùng với một ít món tây bị cắt quá nửa hiện đã bốc mùi hôi thối.
Tích Nguyên dùng linh lực của mình đốt nến lên, lúc này mới mơ hồ nhìn rõ được xung quanh.
Bọn họ không thể tùy tiện sử dụng nhiều, dù sao loại khả năng này vô cùng hạn chế lực sử dụng, nếu thực sự cạn linh lực có lẽ chỉ còn con đường chết.
Ánh nến leo lắt trong không gian chiếu sáng một khoảng gian bếp, gian bếp rõ ràng rất sang trọng, xem ra chủ nhân của căn nhà này cũng rất có tiền, so với một thành phố nhỏ cũng thuộc dạng có tiền.
Đã đi hết tầng hai và tầng dưới vẫn không có người, Tích Nguyên để các bạn học thu dọn một ít đồ ăn có thể dùng vào trong balo, sau đó quyết định đi lên tầng ba.
Loạt âm thanh lớn như vừa rối có lẽ người trong nhà đã nghe thấy, mà căn nhà ngoại trừ một vài thứ lộn xộn do bỏ chạy ra thì hoàn toàn không có dấu hiệu bị lục qua, người đang ở hẳn không phải là một người tầm thường.
Dừng chân trước lầu ba đã không thể đi tiếp.
Bọn họ không nghĩ đến ở một căn nhà lại có loại cửa kéo bằng sắt như thế này.
Cửa bị khoá trong.
" Xin hỏi có người ở bên trong hay không? " Tích Nguyên mở giọng gọi.
Mộc Trà nằm ở bên trong, không có ý đáp lời.
Quạ đen bay xung quanh không gian, sau đó kêu lớn một tiếng như lời cảnh cáo đến những kẻ bên ngoài đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của chủ nhân.
" Quạ...!"
Tiếng quạ có chút chói tai từ bên trong vọng ra, Tích Nguyên híp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.
Bốn người kia nhìn nhau khó hiểu, Di Huân ngả người cà lơ phất phơ, lười biếng nhìn một đám người đang ngơ ngác bên kia, không rõ ý tứ nhếch môi cười, tay nhét túi quần, không biết lôi từ đâu ra một điếu thuốc lá ngậm trên miệng, nhưng không châm lửa.

" Xin hỏi có ai ở bên trong không? Chúng tôi muốn hợp tác một chút...!" Tích Nguyên tiếp tục gọi, lúc chuẩn bị giơ tay lên gõ cửa thì cửa bị kéo ra.
Mộc Trà mở cửa nhỏ chỉ đủ để người bên ngoài nhìn vào, ánh mắt híp lại, giọng nói hơi trầm: " Chuyện gì? "
Dương Ý lập tức dùng linh lực của mình chiếu sáng một khoảng không gian.
Thiếu nữ lười biếng đứng sau cánh cửa, ánh sáng chỉ len lỏi qua khe cửa nhỏ phác lên một phần gương mặt mĩ miều, đôi mắt rõ ràng to tròn như mắt mèo lại mất đi phần sinh động, nhìn kỹ lại chỉ còn thấy được dáng vẻ đùa cợt rất rõ, thậm chí còn có thể thấy được nét cười lạnh lẽo.

Da mặt căng nõn không tỳ vết, sống mũi cao thẳng, môi có chút hồng đào câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Bọn họ có một chút ngạc nhiên, giữa trận địa như hiện tại còn có thể giữ được toàn thân sạch sẽ như vậy, giống như những ngày qua hoàn toàn không ra khỏi phòng nhưng loại ánh mắt nắm rõ mọi sự kia đã bán đứng tất cả.
" Xin chào, tôi biết chị không phải một người bình thường, chúng tôi có một vài người đã thức tỉnh linh lực, đoán chừng là chị cũng định đến căn cứ quân đội phía tây, chúng ta có thể hợp tác? " Tích Nguyên hơi lùi bước tào khoảng cách, sau đó cẩn thận hỏi.
Mộc Trà dựa người vào tường, mi dài rũ xuống, câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Vì sao cho rằng tôi không phải người bình thường? "
Dương Ý lập tức lên tiếng: " Hunter không ăn thức ăn của người bình thường.

"
Mộc Trà đưa mắt nhìn những bạn học nhỏ tuổi đối diện, không rõ ý tứ " Ồ " một tiếng, giọng nói mang theo nét cười: " Vậy sao? "
Tích Nguyên nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể nhìn người trước mặt, sau đó mỉm cười lịch sự: " Vậy? "
" Không có hứng.


" Mộc Trà chậm rãi kéo cửa sắt vào, trước sự khó hiểu của năm người, cô khoá trái cửa.
Tích Nguyên nhìn vào cánh cửa, sau đó đi xuống bên dưới.
Người này hoàn toàn không có ý tứ muốn hợp tác, vậy thì chỉ có thể đề phòng hơn mà thôi.
Mộc Trà đóng cửa, hoàn toàn không có ý muốn đi cùng đám học sinh này.
Lão nương mới không buồn làm bảo tiêu miễn phí cho ngươi đâu!
Hơn nữa Mộc Trà cũng không có ý tứ đi đến căn cứ phía tây, nhiệm vụ của hệ thống quèn kia lần này lại có chút rắc rối, muốn điều tra một thứ năng lực thế này thì bắt cô mò ra từ chỗ nào cho xong?
Mà đến hiện tại Mộc Trà vẫn không biết loại sức mạnh của nguyên chủ là gì, trong cốt truyện dường như không nhắc qua về việc này, mà nguyên chủ hoàn toàn không biết sử dụng nó như thế nào.
Không biết, vậy thì có thể thử một chút?
Ban nãy nam sinh kia có nhắc tới linh lực, một người biến ra một quả cầu ánh sáng, giống dị năng giả hệ ánh sáng à?
Ánh mắt hơi híp lại, nhìn đến quạ đen đang đậu trên cây treo quần áo bên kia, Mộc Trà hơi đưa tay ra, quạ đen lập tức bay đến đậu lên vai cô, kêu một tiếng.
Mở cửa sổ, Mộc Trà hơi dùng lực, nhẹ nhàng đáp xuống mái nhà của căn nhà đơn đối diện sau đó vọt xuống hẻm tối.

Bình Luận (0)
Comment