Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

Chương 79


Lúc Phong Diệp tỉnh lại đã thấy mình bị trói vào một cái ghế, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một đống rượu đặt lăn lóc dưới đất, trên bàn có mấy chai rượu rỗng, đàn em của hắn nằm la liệt dưới đất, trên tay vẫn còn ôm chai rượu, ngã trái ngã phải.
Thiếu nữ ở trước mặt hắn, ánh mắt mang theo ý cười rất rõ nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy phần sinh động nào, đôi mắt sâu không thấy đáy, lạnh nhạt nhìn hắn, khoé miệng cong nhẹ, trên tay còn cầm theo một chai rượu đang chậm rãi tiến về phía hắn.
" Hỷ Giai Lị, mày muốn làm gì? " Phong Diệp tức giận gầm lên một tiếng.
Mộc Trà cầm theo chai vang đỏ, ánh mắt nheo mắt, giọng nói lạnh nhạt: " Còn biết tao là Hỷ Giai Lị cơ à? Yên tâm, tao chỉ mời mày uống rượu thôi.

"
Nắm lấy cằm Phong Diệp, Mộc Trà đem chai rượu trực tiếp đổ vào miệng hắn.

Phong Diệp dãy dụa nhưng vẫn không ngừng nuốt rượu.
Xong chai đầu tiên, Mộc Trà bình tĩnh mở thêm một chai nữa.
Phong Diệp uống hết một chai vang loại mạnh, trong người đã có một chút men say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo: " Mẹ kiếp, Hỷ Giai Lị, mày có biết tao là ai không? Mẹ kiếp, con điếm này...!"
Mộc Trà lần nữa nắm lấy cằm hắn, dốc tiếp một chai nữa vào.

Tửu lượng tốt, thêm một chai nữa!
Hai chai đã cạn, trong người Phong Diệp rõ ràng đã có men say nhiều hơn ban nãy, chửi người cũng không còn đặc sắc như ban nãy.
Mộc Trà ngồi đối diện hắn, tay chống cằm nhìn đống rượu vẫn đến vài chai trên bàn, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt, " Tiếc thật, còn nhiều thế này...!"
" Hay là mày uống thêm một chai nữa nhé? " Lời vừa dứt, Mộc Trà đã đem một chai trên bàn mở ra.
Đồng tử Phong Diệp co lại một vòng, khiếp sợ nhìn nữ nhân trước mặt.

Hắn đã ngà ngà say rồi, nhưng sự sợ hãi vẫn không bị áp đi, hiện tại Phong Diệp chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mặt quá đỗi đáng sợ, hắn sống lâu như vậy, lăn lộn trong giới này lâu như vậy, ngay cả khi đứng trước Hỷ Lam cũng chưa từng chịu đựng loại uy áp đáng sợ thế này.
Một nửa chai đổ xuống cuống họng, Phong Diệp ho sặc sụa, tròng mắt hằn lên tia máu: " Mẹ kiếp...!Mày đã không còn người chống lưng mà vẫn dám ngông cuồng...!"
" Tao thấy mày vẫn còn tỉnh lắm.

" Mộc Trà nói xong liền đổ tiếp nửa chai rượu còn lại.
Phong Diệp đã say thực sự, mặt hắn đỏ bừng, thần sắc đã không còn minh mẫn như lúc nãy nhưng vẫn còn một chút lý trí.
Mộc Trà liếc mắt nhìn qua đàn em của Phong Diệp, khoé miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt: " Tao biết mày vẫn còn tỉnh.

Phong Diệp, đàn em của mày lúc nãy luôn miệng gọi tao là điếm đấy, sau đó tao đã hứa với bọn nó là sẽ cho bọn nó thấy thế nào là điếm thật sự...!"
" Mày đã trải nghiệm 6P bao giờ chưa? Chắc là chưa đâu, lần này trải nghiệm cho tốt nhé...!"
" Good luck! "
Mộc Trà để lại một câu rồi chậm rãi rời đi, lúc đi ngang qua đàn em của Phong Diệp, khoé miệng cong lên nhàn nhạt.
\* Tách \* Tiếng ngón tay ma sát vào nhau kêu lên một tiếng.
Thần trí của Phong Diệp không còn tỉnh táo nhưng vẫn giữ được chút lý trí, cổ hắn nổi đầy gân xanh, tròng mắt dày đặc tia máu nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đang chậm rãi khuất lấp sau cánh cửa.
6P?
Mộc Trà vừa rời đi, đám đàn em của Phong Diệp lập tức tỉnh dậy, sắc mặt bọn họ đỏ bừng, đuôi mắt cong lên, nét cười ghê tởm hiện lên trên gương mặt, bọn họ chậm rãi tiến lại chỗ Phong Diệp, bàn tay giơ ra phía trước.
" Cởi trói cho tao, bọn ngu này! " Phong Diệp cố gắng gằn từng chữ.

" Hehe, tiểu mỹ nữ thật xinh đẹp...!" Hắc Tam không chịu được mà nhìn Phong Diệp, bàn tay không an phận sờ soạng khắp người hắn.
Bộ đồ trên người của Phong Diệp bị tháo xuống, sau đó tiếng kêu vui tai phát ra từ phòng bao 308...
Mộc Trà chậm rãi đi trên hành lang tối, không rõ ý tứ câu lên nụ cười nhàn nhạt.
Ban nãy còn đòi chơi tập thể ông đây à? Ông cho mày cảm nhận thế nào mới là " Ngàn vạn phong sủng "!
\[ ...!\] Hệ thống nó cảm thấy khiếp sợ! Mau mau ôm cái đuôi lại, không thể để ký chủ nhìn ra!
\[ ...!\] Có lẽ bản hệ thống không nên chọc ký chủ nữa...!Nhìn mấy kẻ này...!Thôi thôi, bản hệ thống không muốn bị chơi 6P đâu!
...
Mộc Trà không trở lại Lãnh gia, dù sao nam chính trong vi diện này cũng chẳng thể nào chơi được như mấy vi diện khác.
Ngồi trên ghế đá trong công viên, Mộc Trà còn đang suy nghĩ nên đi đâu ở.
Vấn đề lớn nhất bây giờ là không có tiền!
Không có tiền, không có tiền!
Nhà cũ của ông Hỷ còn ở được không nhỉ?
Mộc Trà suy nghĩ một hồi, vẫn là thôi đi! Nữ chính mà để lại cái gì chắc cũng chả ngon lành!
Không có tiền...!Không lẽ đi cướp ngân hàng à?
Lão nương phải làm một công dân tốt, không thể làm chuyện cướp bóc này được!
Đấu tranh tư tưởng hết một buổi, sắc trời hiện đã ngả về đêm, Mộc Trà chậm rãi lết xác đến tiệm cầm đồ.

Trong không gian của lão nương có một đống đồ linh tinh, ngu gì không bán đi kiếm tiền?
Mẹ kiếp, vậy mà làm lão nương ngồi hết một buổi chiều ngoài công viên!
Đem một ít đồ không quá giá trị ra bán, Mộc Trà thu về được hơn 20 vạn tệ, tìm đến một nhà trọ tạm nghỉ trước một đêm, ngày mai rồi kiếm tiền thuê chung cư sau vậy!
Mộc Trà thuê được một nhà nghỉ nhỏ ở một tiểu khu, giá hơi chát, nhưng vì nghỉ lại vài ngày nên Mộc Trà cũng không tính toán nhiều.
Muốn bán mấy thứ đồ có giá trị thì cần rất nhiều lại giấy chứng minh, như vậy có một chút phiền, Mộc Trà cần thời gian.

Dù sao cũng không vội, hơn 20 vạn này tạm thời duy trì được một thời gian.
Buổi sáng hôm sau Mộc Trà dậy rất sớm, cô cần một vài loại giấy tờ để bán đồ, chưa biết tên Dạ Diễm kia là tên khỉ gió nào nhưng mà phải làm giàu đã!
Ra khỏi tiệm cầm đồ lớn nhất thủ đô, trong tay Mộc Trà đã có không ít tiền, tìm một căn chung cư gần trường cao trung kia, Mộc Trà quyết định đặt cọc trước hai năm tiền thuê nhà.
Sau khi thuê nhà xong chính là chạy đến sàn chứng khoán!
Không có tiền để mua bất động sản, vạy thì bắt đầu từ chứng khoán vậy!.

Bình Luận (0)
Comment