Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 231

Trình Yến phải mất một thời gian dài mới thuyết phục được bản thân mình từ bỏ. Hắn âm thầm tự nói với mình, không phải Nhan Gia Dục không có chút tình cảm gì với hắn, mà chỉ là nàng như ngọn đèn sắp hết dầu, không muốn làm liên luỵ đến hắn, nếu đã là yêu cầu của nàng thì hắn đương nhiên sẽ đáp ứng.

Hắn không phải đang dối mình dối người... Cứ coi như là dối mình dối người, là do hắn tự nguyện thì ai có thể quản được, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn dối mình dối người.

Với đầu ngón tay, hắn ta đang nghịch những phương thuốc mới mà Tam Tuyền vừa đưa đến y quán, trong khoảng thời gian này những phương thuốc liên tục được gửi đến y quán.

Cũng không biết ai đã viết những phương thuốc tinh tế và thần kỳ này? Mối quan hệ giữa người tặng phương thuốc và nàng là gì? Có lẽ họ có một mối quan hệ rất thân thiết...

Trình Yến hận sắt không được luyện thành thép, vỗ trán, cố dừng lại những ý nghĩ chạy lung tung. Phương thuốc là tiên nữ phát thiện tâm, vì vậy đừng nghĩ về những thứ vô lý.

A Ngư quan sát hồi lâu, xác định Trình Yến không hề thẹn quá hóa giận, cũng không lấy danh nghĩa yêu thích mà ức hiếp người khác, càng không có suy nghĩ sẽ vạch trần nàng với hoàng đế nên mới yên tâm.

Như vậy, nàng có thể bắt đầu quyết định người được chọn để thừa kế.

A Ngư tự mình đến Đức Châu để chọn người thừa kế, trải qua thời gian bốn tháng, Cung ma ma chọn ra được ba hài tử thích hợp, đều là trẻ cô nhi không phụ không mẫu, không người chăm sóc.

Có phụ có mẫu, chưa hẳn đã nuôi nổi, cuối cùng, bao nhiêu công sức lại chẳng mang về lợi ích gì cho mình mà chỉ góp phần làm cho họ được tốt hơn thôi. Vả lại, nàng cũng không muốn làm những việc  thất đức sinh ly cốt nhục như vậy.

Cuối cùng A Ngư chọn một cậu bé năm tuổi. A Ngư ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của đứa bé, ánh mắt dịu dàng như nước: “Ngươi làm đệ đệ của ta được không?”

Đứa bé trai sinh ra vừa đen vừa gầy, có một đôi mắt to vô cùng, lúc này từ trong đôi mắt đó tràn ra một niềm vui vô hạn, giống như những vì sao rơi vào trong đó.

“Được chứ, được chứ.” Đứa bé trai dùng sức gật đầu, giống như sợ nàng sẽ hối hận, tự tiến cử: “Huyện chủ, ta rất ngoan, ta không có nghịch ngợm chút nào, ta biết tự ăn cơm, tự đi ngủ, ta không có đái dầm, bốn tuổi là ta đã không còn đái dầm nữa rồi.”

Cậu bé vừa e dè vừa khát vọng nhìn A Ngư, dáng vẻ nhút nhát muốn lại gần nhưng lại không dám.

A Ngư mềm lòng, hài tử không phụ không mẫu luôn luôn ngoan ngoãn cực kỳ, bởi vì chúng không có quyền để không ngoan ngoãn. Nhan Gia Dục cả đời đã ngoan ngoãn dịu hiền.

A Ngư dịu dàng sờ sờ đỉnh đầu của cậu bé: “Ngươi thật lợi hại! Thế nhưng, tiểu hài tử lại có quyền được nghịch ngợm.”

Cậu bé đứng một lúc, như thể không nghe hiểu gì.

A Ngư cười nhẹ.

Thằng bé cũng cười ngu ngơ theo, còn huyện chủ thơm ngát thì xinh đẹp dịu dàng giống như tiên nữ.

“Ngươi là đệ đệ của ta, từ nay về sau gọi ta là tỷ tỷ.” A Ngư từ từ chỉ dẫn.

Cậu bé mở to mắt, một lúc sau mới nhỏ giọng, thận trọng và lo lắng gọi một tiếng: “Tỷ tỷ?”

A Ngư cười đáp lại.

Cậu bé bất ngờ bật khóc không kiểm soát rồi lại hoang mang vội vàng lau đi, để cho mình nở nụ cười.

Ánh mắt A Ngư giống như xuyên không thời gian, nhìn thấy Gia Dục lúc tám tuổi. Khẽ thở dài, vươn tay ra ôm lấy cậu bé, A Ngư vỗ vỗ lưng và an ủi: “Đứa trẻ ngoan, từ nay ngươi muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, trước mặt tỷ tỷ không cần phải kiềm chế.”

Cậu bé vừa lọt vào vòng tay ấm áp, cơ thể bỗng trở nên cứng đờ, nhe răng và khóc lớn như một đứa trẻ.

“Không xong rồi, biểu cô nương treo cổ tự sát rồi!”

Lục phủ, ánh ban mai yên tĩnh và đẹp đẽ bị âm thanh này xé nát, Lục gia trở nên hoảng loạn, loạn đến mức nhiều người như trút được gánh nặng.

Lục lão phu nhân khóc đến suýt chút nữa ngất đi: “Dục nhi, Dục nhi của ta, sao con lại nghĩ quẩn như vậy?”

Bách thị lau nước mắt, không dám nhìn thẳng vào Nhan Gia Dục đã được gỡ xuống và đặt trên giường, người treo cổ trông hình dạng rất khủng khiếp. Khi vừa bước vào, bà ta vô tình nhìn thấy, tim bà ta gần như tuột khỏi cổ họng.

Bách thị đang lau nước mắt liếc nhìn Lục Mậu Điển vẻ mặt đang đau buồn, cuối cùng hắn ta cũng đã ra tay. Bách thị lo lắng kéo khăn tay, người không phải do bà ta giết, mà là Lục Mậu Điển giết, bà ta không giết người, bà ta không giết ai cả.

Lục Mậu Điển vẻ mặt buồn bã nhưng trong lòng thì vô cùng bình tĩnh. Để Nhan Gia Dục còn sống gả đến lục hoàng tử phủ, lục hoàng tử nhất định sẽ mời ngự y đến chữa bệnh cho nàng, độc của nàng không thể qua mắt được ngự y. Hắn ta không muốn chết nên chỉ có thể để cho nàng phải chết.

Sự đau buồn bất hạnh đều thể hiện trên mỗi khuôn mặt, ngay cả Lục Nhược Linh là người ghét Nhan Gia Dục nhất, tuy trong lòng nàng ta có chút vui mừng, nhưng Nhan Gia Dục đã chết, nàng sẽ không được gả cho lục hoàng tử, càng không thể trở thành người của hoàng gia, không có cách nào để đổi đời và hãnh diện. Trước đây, nàng ta còn tự hỏi làm thế nào người này vẫn còn mặt mũi để tiếp tục sống. Bây giờ nàng thật sự đã chết rồi, trong lòng không khỏi có chút thổn thức, Nhan Gia Dục quả thực phúc mỏng.

Dưới ánh mắt nhìn ngó của mọi người, Lục Nhược Linh muốn tùy theo tình hình mà cố nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng nặn không ra, nàng ta đành phải lấy khăn tay ra lau nước mắt giả vờ như đang khóc.

Mọi người đều khóc, ai cũng vô cùng buồn bã, dùng hết kỹ năng của mình để hát lên vở tuồng này.

Trong số rất nhiều người, Lục Minh Viễn là người buồn nhất, từ sau khi xảy ra chuyện, hắn luôn muốn gặp Nhan Gia Dục, nhưng lại bị Tống nãi nương ngăn cản, Tống nãi nương nói Nhan Gia Dục không muốn gặp hắn.

Bình Luận (0)
Comment