Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 126

Editor: Trầm Âm


Trên mặt Nghiêm Tiêu không còn một chút huyết sắc. Thời điểm lần đầu tiên Minh Ca đem hắn so sánh với chó, hắn chỉ cảm thấy khó chịu cùng bi thương. Chỉ là lần này, hắn lại cảm thấy xấu hổ, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.


Vì sao cô có thể cười tủm tỉm nói ra loại lời nói như thế này? Nói như vậy, so với việc cô mắng, đánh hắn còn có lực sát thương lớn hơn.


Tay của hắn vô thức bắt lấy túi quần áo của chính mình. Cách một lớp vải, hắn gắt gao nắm lấy chiếc nhẫn kia. Giống như chỉ khi làm như vậy, hắn mới ngăn bản thân mình chạy trối chết.


Trong trí nhớ của hắn, cô gái nhỏ ngồi trên bàn đu dây, nhỏ xinh giống như búp bê Barbie càng ngày càng mơ hồ. Hắn hoảng hốt, lại nhớ tới đêm hôm đó, thân thể như tơ lụa của cô làm cho hắn nhộn nhạo!


"Minh Ca, Minh Ca......" Hắn bất lực, thấp giọng cầu xin, nhưng đến chính hắn cũng không biết kế tiếp nên nói cái gì.


Đây là cô gái từ nhỏ hắn đã sủng giống như em gái. Nhiều lúc, hắn còn muốn xem cô như bảo bối, sủng ở lòng bàn tay, sủng cô thành một cô gái không rành thế sự, vĩnh viễn đều sống trong hạnh phúc. Nhưng chính bản thân hắn lại là người đã huỷ hoại cô.


Minh Ca ăn uống no đủ, sau đó tự giác đi ngủ. Cô mới không rảnh để ý tới người này.


Ngày hôm sau, Tạ Ngọc phẫu thuật xong liền được đẩy vào phòng của Minh Ca. Hắn đã tỉnh, những bộ phận của xe ghim vào thân thể hắn cũng đã được lấy ra ngoài.


Vết thương của hắn nhìn có vẻ khủng bố, nhưng nếu chăm sóc tốt thì so với Minh Ca còn ổn hơn, ít nhất cũng không để lại di chứng lớn như vậy.


"Minh Ca, cảm ơn em đã cứu tôi!" Tạ Ngọc chỉ có thể nằm ở trên giường, quay đầu nhìn Minh Ca, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng trên cánh tay phải của Minh Ca. Sớm đã có người kể về chuyện Minh Ca uy vũ khí phách chém một đao cho hắn nghe, đương nhiên cũng sẽ không có ai giấu giếm việc Minh Ca bởi vì một đao này mà phải bị phế bỏ một cánh tay.


Cha mẹ của Minh Ca đều ở nước ngoài, không ai biết phương thức liên hệ. Bác sĩ đành phải đem tình huống của Minh Ca nói cho nhân viên trong đoàn phim. Những người này đều không phải người có thể đưa ra quyết định, cho nên chuyện này tất nhiên sẽ đến tai Tạ Ngọc.


Cho đến lúc này, khi nghe Tạ Ngọc gọi hai chữ Minh Ca, cả người cô liền có loại cảm giác nổi da gà, cô vui tươi, hớn hở cười, "Cảm ơn cái gì, cho dù là ai thì cũng sẽ làm như vậy!"


Nhìn thấy trợ lý của Tạ Ngọc đem tất cả đồ vật dọn vào phòng bệnh, Minh Ca bất tri bất giác mới phát hiện ra điểm không thích hợp, cô hỏi Tạ Ngọc, "Sao bác sĩ có thể cho anh đi loạn như vậy? Thân thể của anh quan trọng, chỉ vì muốn nói một câu với tôi mà lại chạy đến tận đây. Nếu như động đến miệng vết thương của anh, tôi thật sự gánh vác không nổi trách nhiệm!"


"Về sau tôi sẽ ở cùng phòng bệnh với em, mong em chiếu cố nhiều hơn!" Tạ Ngọc mỉm cười, đại khái cảm thấy Minh Ca nghe xong sẽ cảm thấy kinh hỉ, vẻ mặt tái nhợt của hắn thậm chí còn đỏ ửng.


Minh Ca không cảm thấy kinh hỉ, cô bị kinh hách thì có. Tuy rằng phòng bệnh này của cô là phòng bệnh VIP, có phòng khách, cũng có phòng ngủ dành cho khách. Nhưng cô không cảm thấy có người ở chung phòng với cô là chuyện tốt, đặc biệt người này là Tạ Ngọc. Sau một lúc lâu, cô mới có thể sắp xếp lại ngôn ngữ của chính mình, "Nam nữ không thể ở chung một phòng. Huống chi cả hai người chúng ta đều là người bị thương, việc đổi thuốc có lẽ sẽ không được tiện. Hơn nữa, hiện giờ, lực ảnh hưởng của anh lớn như vậy, fans nhiều, nếu như bị người khác phát hiện anh ở trong phòng bệnh của tôi... Này, tôi sẽ bị fans của anh dùng loạn côn đánh chết. Tạ tiên sinh, anh vẫn nên tha cho cái mạng nhỏ của tôi đi!"


Thấy Minh Ca miệng nói không ngừng, biểu tình giống như bị nghẹn lại, lắp bắp nói làm cho người khác cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.


Tạ Ngọc liền khẽ mỉm cười, giải thích, "Cái phòng bệnh kia của tôi bị rất nhiều phóng viên vây xem. Bệnh viện không còn phòng bệnh khác. Tôi trốn ở phòng bệnh của em hai ngày. Chờ đến lúc tìm được phòng bệnh khác, tôi lập tức dọn đi. Em yên tâm, tôi sẽ không tạo nên sự bất lợi nào cho em!"


"A!" Minh Ca ấp úng, đáy lòng lại muốn lật bàn. Cô mới không tin loại chuyện ma quỷ như thế này. Cô giơ tay ấn cái nút trên đầu giường, y tá tiến vào hỏi cô làm sao vậy.


Minh Ca trừng mắt, nửa ngày mới nói, "Tôi muốn đi toilet!"


Ở một bên, Tạ Ngọc cười ra tiếng, "Minh Ca, nếu như tôi có con gái, thì con bé hẳn cũng sẽ xấp xỉ tuổi của em. Ở trước mặt tôi, em không cần khẩn trương thẹn thùng. Huống chi con người có ba cái gấp, cái này lại không phải chuyện gì lớn!"


Khẩn trương cái rắm, cô đây là tức giận, là tức giận!


Minh Ca làm bộ không nghe được. Y tá cầm theo cái giá đựng bình truyền nước, đưa cô vào toilet. Đến cửa toilet, cô đuổi y tá ra, trừng mắt nhìn chính mình ở trong gương.


Tạ Ngọc có ý tứ gì? Tự dưng chuyển đến phòng bệnh của cô, chẳng lẽ hắn muốn lấy thân báo đáp? Thằng nhãi này cũng đã hơn 40 rồi, làm sao có thể để hắn gặm cây cỏ xanh như cô được. Hơn nữa, chính hắn cũng vừa mới nói, tuổi của cô tương đương với vãn bối của hắn. Hẳn là Tạ Ngọc sẽ không có ý muốn lấy thân báo đáp đâu ha!


Ở cùng với cô tại một phòng bệnh, cũng mắc công Tạ Ngọc nghĩ ra.


Có người ở cùng, buổi tối cô dùng nội công tẩm bổ cánh tay cũng không tiện.


Đáy lòng bực bội, Minh Ca ở trong toilet cọ xát nửa giờ. Mãi cho đến khi y tá kêu vài lần cũng không thấy cô trả lời, dự định tiến vào xem cô có xảy ra việc gì không, thì Minh Ca mới bước ra khỏi toilet.


Tạ Ngọc đã ngủ. Bản thân hắn cũng là một người cô đơn, không có cha mẹ, không có con cái, không có thân nhân, càng không có người yêu. Hiện tại, người ngồi ở bên cạnh mép giường của hắn chính là trợ lý Trư ca.


Thấy cô đi ra, Trư ca vội đứng dậy, cười ha hả gật đầu. Trư Ca là một người cao lớn vạm vỡ. Tuy rằng tuổi của hắn không hơn kém Tạ Ngọc bao nhiêu, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy hắn già hơn Tạ Ngọc rất nhiều. Bất quá hắn có một gương mặt phúc hậu, lại hay cười ha hả, thân thể hơi phát tướng giống như Phật Di Lặc, làm cho mọi người đều cảm thấy có hảo cảm.


"Tạ tiên sinh đã biết được cánh tay của cô bởi vì cứu hắn nên mới trở thành như vậy. Hơn nữa, cô còn là diễn viên xuất đạo bằng những vai diễn đánh nhau, thứ mà cô dựa vào chính là công phu quyền cước của chính mình. Tạ tiên sinh sợ cô luẩn quẩn trong lòng, cho nên muốn chuyển đến ở cùng phòng với cô. Tiểu Minh, mong cô thông cảm."


"Vâng, vâng!" Nguyên lai là như thế này. Đáy lòng Minh Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại khinh bỉ Tạ Ngọc. Thế nhưng hắn lại dám suy bụng ta ra bụng người. Cảm thấy cô sẽ nghĩ luẩn quẩn trong lòng? Thật là vũ nhục nhân cách tiểu cường của cô.


Sau khi được y tá cùng Trư ca đỡ nằm xuống, Minh Ca mới tiếp tục nói, "Trư ca yên tâm, loại người như tôi sẽ không cảm thấy luẩn quẩn trong lòng. Anh nên khuyên nhủ Tạ tiên sinh. Hắn ở nơi này cũng không gây ra bất lợi gì với tôi. Nhưng thân phận của hắn cùng tôi rốt cuộc cũng có bất đồng. Hơn nữa, loại thời điểm này nếu truyền ra tin tức gì, rồi thêm đám nhà báo mượn gió bẻ măng, đối với danh dự của Tạ tiên sinh đều không tốt."


"Tiểu Minh, cô suy nghĩ nhiều rồi!" Trư ca cười ha hả, "Trách không được Tạ tiên sinh lau mắt mà nhìn. Gặp phải loại sự tình này, nhiều người cao hứng còn không kịp!"


Lời này Minh Ca thật sự không thích nghe. Nói giống như Tạ Ngọc chính là tờ 100 tệ, người gặp người thích không bằng. Cô cũng cười, "Làm gì có, chuyện này có cái gì đáng để cao hứng đâu chứ!"


Trư ca lập tức liền phản ứng lại bản thân đã nói lỡ. Một cánh tay bị phế đi, loại sự tình này cho dù là ai cùng không thể cao hứng nổi. Hắn vội đi rót nước cho Minh Ca, "Tiểu Minh, cô đừng để ý đến lời nói lúc nãy của Trư ca nha!"


"Sẽ không đâu!"


Minh Ca ngáp một cái, thấy Trư ca thức thời không nói chuyện nữa, lúc này cô mới híp mắt ngủ.


Ngày tháng hết ăn rồi lại ngủ chính là đơn giản như vậy.


Thứ đâm vào đuôi xe của bọn họ chính là một chiếc xe vận tải lớn, tài xế xe vận tải đã chết ngay tại chỗ. Sau khi điều tra, biết được nguyên nhân chính là do chiếc xe vận tải này chở quá trong lượng cho phép khiến cho phanh không nhạy.


Nhìn giống như là một sự cố ngoài ý muốn, thế nhưng Minh Ca lại không cảm thấy như vậy. Ninh Hữu Tỉ an tĩnh đã nhiều ngày, khẳng định hắn sẽ không tiếp tục nén giận. Cô cảm thấy loại sự cố này rất giống phong cách của Ninh Hữu Tỉ.


Hết chương 126.
06/02/2021

Bình Luận (0)
Comment