Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ (Quyển 1)

Chương 17

Editor: Trầm Âm


Cho dù nghĩ như thế, An Lãng tức giận người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, đồng thời nơi nào đó dưới đáy lòng lại xuất hiện một chút cảm xúc không biết tên dọc theo máu vô thanh vô tức lan tràn khắp thân thể.


“Tối hôm qua là tôi không đúng.” An Lãng tuy rằng lạnh mặt, nhưng lời này của hắn thế nhưng lại bày ra thành ý mười phần, “Loại sự tình này sẽ không tiếp tục tái diễn. Yêu cầu của tôi chỉ là em làm bạn gái của tôi một vài lần, thời gian còn lại em có thể tự do sắp xếp.”


Lời này của An Lãng đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn.


Có lẽ những người phụ nữ khác đều giống nhau, cảm thấy có thể được một nhân vật như An Lãng đối đãi như vậy thì sẽ cam tâm tình nguyện, cho dù tan xương nát thịt cũng phải bám vào cây đại thụ này. Nhưng Minh Ca thì không giống, một tên súc sinh vừa mới cắn cô một cái, cô sẽ không hạ thân phận tôn quý của mình mà cùng hắn xưng huynh gọi đệ.


“Tôi……”


Không đợi Minh Ca phản bác, An Lãng lại nói, “Tôi nhượng bộ là vì tôn trọng em, nhưng em cũng đừng nên nghĩ nhượng bộ là phong cách hành sự của tôi.”


Minh Ca nháy mắt đã hiểu, tên biến thái này tính toán mềm không được liền cứng rắn uy hiếp đây mà. Cho nên cô cũng quyết đoán trả lời, “Được thôi!” Nghĩ nghĩ, cô lại nói, “À, nhớ cho người đi mua thuốc tránh thai cho tôi, đừng để to bụng chạy không kịp!”


Kỳ thật, điều cô càng muốn hỏi chính là thân thể tên biến thái này có bệnh kín nào không. Cô sợ bị nhiễm bệnh, bất quá lại nghĩ, chờ cô ra khỏi nơi này liền đi bệnh viện kiểm tra một chút. Dù sao lời nói của hắn cũng không đáng tin cậy.


Thời điểm phim thần tượng chính thức phát sóng, bộ phim điện ảnh về nhân yêu của đạo diễn kia cũng bắt đầu quay. Không hề ngoài ý muốn, nhân vật của cô cũng được xác định. Tuy rằng chỉ là một vai nữ phụ, thế nhưng thời gian lộ mặt của nhân vật này ở trong bộ phim là rất nhiều, Minh Ca nhanh chóng nhập vai vào nhân vật.


Mà vai diễn của cô trong bộ phim thần tượng trước là một đại tiểu thư ngang ngạnh tùy hứng. Bởi vì vị hôn phu thích nữ chính kiên cường lạc quan, vì thế mà cô hắc hóa trở thành một nhân vật ác độc luôn luôn hãm hại nữ chính, cuối cùng biến thành người cô đơn không được chết già.


Bởi vì kỹ thuật diễn của cô so với trước kia giống như hai người khác nhau, lại thêm đề tài chia tay của cô cùng Tạ Ngọc, khiến cho nhân vật này được rất nhiều người chú ý. Minh Ca ở đoàn phim mới học cách chơi Weibo. Trước kia, nguyên chủ phát Weibo đều là ảnh chụp các loại hàng hiệu. Sau khi cô xuyên qua, vẫn luôn lặn xuống yên lặng nhìn người khác, làm một công chúa đại nhân rụt rè, cô không có dũng khí đăng lên ảnh chụp……


Sầm tỷ lại nhận tiếp cho cô một cái kịch bản, là một phim truyền hình cổ trang. Vai diễn của cô không phải nữ chính, cũng không phải là nữ hai, mà là một nữ N giống như người qua đường Giáp, lên sân khấu không quá ba lần. Hơn nữa, thân phận của nhân vật này thế nhưng lại là một vũ nữ khuynh quốc khuynh thành!


Minh Ca tỏ vẻ khinh thường……


Minh Ca để ý thấy rằng, vai diễn của cô từ đầu đến cuối chỉ có một câu thoại. Cô là người vẫn luôn đi theo bên người nam chính, lên sân khấu liền nữ giả nam trang đánh nhau với hộ vệ, câu thoại kia cũng chính là sau khi chắn một kiếm cho nam chính sau đó được nam chính ôm vào trong ngực, chỉ nói được một câu: "Chúc chủ công được như ước nguyện!" Sau đó liền lĩnh cơm hộp……


Minh Ca thích đánh nhau!


Sầm tỷ nhìn chằm chằm biểu tình của Minh Ca tầm một phút, bất đắc dĩ thở dài, giúp Minh Ca nhận nhân vật này.


Trong lúc đó, Minh Ca có cùng An Lãng tham dự hai cái tiệc tối, sau đó cũng chưa gặp lại hắn. Minh Ca mỗi ngày vội vàng an bài sự nghiệp của chính mình, thậm chí cũng không thèm để ý tình hình gần đây của đôi cẩu nam nữ Tạ Ngọc cùng An Hữu Lam.


Sau khi quay xong phim điện ảnh về nhân yêu, An Lãng giữ lời hứa đưa cho cô một cái kịch bản, là một bộ phim truyền hình thời dân quốc. Minh Ca vẫn như cũ là một vai nữ hai, bất quá lần này không phải là vai ác, mà là một bình hoa đại tiểu thư tay trói gà không chặt!


Minh Ca quyết đoán ghét bỏ, “Tôi gần đây tính tình không được tốt, vẫn là không nên nhận bộ phim này!”


An Lãng không nghĩ tới Minh Ca lại không biết tốt xấu như vậy. Bất quá, sau khi hắn nhìn thấy loại nhân vật này , hắn cũng ghét bỏ. Loại phụ nữ như Minh Ca làm sao có thể diễn được vai bình hoa này. Tuy rằng cô có một gương mặt đẹp, nhưng nếu bảo cô diễn loại nhân vật này, sẽ không biết đạo diễn nào mới có thể kiên nhẫn nổi a!


An Lãng tự mình ra trận chọn một cái kịch bản cho Minh Ca.


Hắn chọn được một kịch bản của Tần đạo diễn, người này đã nhận được rất nhiều giải thưởng quốc tế. Hơn nữa, nhân vật trong bộ phim này cũng vô cùng phù hợp với Minh Ca.


Thế nhưng cô vẫn cự tuyệt, bởi vì nam chính là Tạ Ngọc, “Nếu là phim có Tạ Ngọc đóng thì đừng giới thiệu cho tôi, tôi sẽ không suy xét.”


Ngữ khí và biểu tình của cô giống như coi Tạ Ngọc là một con rệp có thể gây ô nhiễm bầu không khí vậy.


Cằm An Lãng thiếu chút nữa là rớt. Hắn cũng không biết là Tạ Ngọc diễn vai nam chính. Sau khi biết được cũng cảm thấy thực thần kì. Bởi vì hắn biết Hữu Lam thực sự coi trọng Tạ Ngọc, hắn sợ bởi vì Minh Ca mà phá hư hạnh phúc của Hữu Lam. Hắn còn không biết làm thế nào để Minh Ca không diễn bộ phim điện ảnh này, không nghĩ đến Minh Ca sẽ cự tuyệt dứt khoát.


Không thể không nói, lúc này đây hắn muốn lau mắt mà nhìn người phụ nữ này. Tạ Ngọc trong giới diễn viên chính là một tòa núi cao, Minh Ca nói ra loại lời này, chẳng khác nào muốn bản thân bị phong sát.


Kịch bản đã chọn lựa xong, tuy rằng đều không quá xuất sắc, nhưng cũng khiến cho sự nghiệp Minh Ca trở nên vô cùng phong phú. Cô cũng dần dần bộc lộ tài năng. Những lời đồn ảnh hưởng đến thanh danh cô cũng dần dần biến mất. Hơn nữa, cũng không còn ai nhắc lại mối quan hệ giữa cô cùng Tạ Ngọc. Minh Ca cũng dùng kỹ thuật diễn của chính mình mà nổi danh.


Cô diễn rất ít NG, hơn nữa lại rất chịu khổ. Xuất sắc nhất chính là những động tác đánh nhau trong phim, phi thường đúng chỗ.


Ngày công chiếu phim điện ảnh về nhân yêu ở thế nhưng lại được hưởng ứng không tồi, đặc biệt là vai tiểu yêu tinh của Minh Ca, nhan sắc khiến người ta hít thở không thông, xem qua khó quên.


Một năm qua đi, năm mới lại đến. Minh Ca mang cha mẹ của nguyên chủ lên thành phố, đem toàn bộ kế hoạch của chính mình hoãn lại, bồi cha mẹ nguyên chủ đi thăm quan toàn bộ danh lam thắng cảnh. Thế nhưng lại có chút ngoài ý muốn chính là, trên đường đi thế nhưng có rất nhiều người nhìn một cái liền nhận ra cô, muốn cùng cô chụp ảnh.


Cha mẹ nguyên chủ một đường này đều cao hứng, cười không khép được miệng. Hai ông bà nhìn con gái nhà mình mà vô cùng tự hào cùng kiêu ngạo. Thất giống như con gái họ được làm tổng thống vậy!


Minh Ca muốn họ dọn đến sống cùng với cô. Hiện giờ trong tay cô đã có tiền, cũng đủ để mua một căn nhà ở trung tâm thành phố. Nếu ở cùng một chỗ, dù thân thể hai người có cái gì, cô cũng có thể kịp thời chiếu cố.


Thế nhưng cha mẹ nguyên chủ lại cự tuyệt cái đề nghị này. bọn họ cả đời đều sống ở nông thôn, lần này cùng Minh Ca đi du lịch khắp nơi đã là điều họ không thể tưởng tượng được rồi. Thế giới bên ngoài quá xuất sắc, bọn họ không thích ứng được, vẫn là nên sống ở trong thôn, làm ruộng, khi rảnh rỗi thì cùng hàng xóm tụ họp lại nói chuyện. Con gái họ xuất sắc như vậy, bọn họ đã thực sự thỏa mãn.


Minh Ca dự tính cùng bọn họ trở về quê một chuyến, bỏ tiền ra sửa nhà lại cho hai người, mua rất nhiều quà tặng cho hàng xóm, thân thích. Cô đến từng nhà tặng một lần, nhờ vả những người đó chiếu cố cha mẹ mình nhiều hơn một chút. Nhìn cô cao quý như vậy, khiến cho mọi người đều hâm mộ, cảm thấy chính mình sinh mấy đứa con trai cũng không bằng một đứa con gái như Minh Ca.


Cha mẹ nguyên chủ cũng vui mừng vì Minh Ca còn hiếu kính với bọn họ như vậy, lúc nào cũng vì bọn họ mà suy nghĩ, thật là trưởng thành. Lại là đau lòng Minh Ca mấy ngày nay tốn không biết bao nhiêu là tiền.


Thời điểm Minh Ca rời đi, mẹ của nguyên chủ đem nàng gọi lại, lấy từ trong nhà một cái thẻ ngân hàng đưa cho Minh Ca, bảo Minh Ca mang đi, bên trong đều là tiền Minh Ca gửi về, bọn họ một đồng cũng chưa đụng tới, thậm chí còn tích cóp gửi thêm vào.


Hết chương 17.
01/09/2020

Bình Luận (0)
Comment