Editor: Trầm Âm
Minh Ca chờ đến khi trời tối cũng không thấy Viên Đồng gọi tới. Không có chỉ thị của Viên Đồng, đám thái giám không dám tùy tiện thả Minh Ca ra. Nàng chỉ có thể ra lệnh cho tiểu thái giám gửi một lời nhắn đến Tiểu Thanh Bình cùng Viên Quảng Dập để cho bọn nhỏ không cần lo lắng.
Thời điểm nàng tiến cung có mang theo một cái túi đựng một ít bạc nhỏ bằng hạt đậu. Hiện giờ tuy đã phân phát khắp nơi, đã không còn nhiều, bất quá Minh Ca vẫn ban cho tiểu thái giám vài cái, tiểu thái giám liền nói lời cảm tạ.
Trắc phòng là một phòng kép có hai gian, tận cùng bên trong là nơi nghỉ ngơi của hoàng đế, vị trí sát tường một cái kệ, bên trên chất đầy sách. Ngay từ đầu, Minh Ca dự định sẽ đọc sách, sau lại lo lắng hai đứa nhỏ không thấy nàng trở về sẽ lo lắng, cho nên dù có đọc sách cũng đọc không vào, chỉ biết đi tới đi lui một chút.
Bất thình lình bị người nào đó đánh một cái ở trên đầu, Minh Ca giật mình, đầu còn chưa có ngẩng lên, tay đã theo bản năng đi bắt đầu sỏ gây tội tập kích nàng.
"Ngồi mà cũng có thể ngủ. Không phải ngươi xuất thân từ thế gia thi thư lễ nghi hay sao, như thế nào trong nhà lại còn dạy dỗ cho ngươi phương thức ngủ như vậy!"
Là Viên Đồng.
Giờ phút này, Minh Ca đã bắt được tay Viên Đồng, ngẩng đầu liền đối diện với vẻ mặt mang biểu tình ngang ngược của hắn. Minh Ca cảm thấy tâm tình của hắn hiện giờ hẳn là không tồi, trên mặt giống như có một ít khói mù, ánh mắt ôn hòa mềm mại.
"Không có dạy dỗ qua. Chỉ là khi ngươi ở trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, sẽ có rất nhiều sự việc không được dạy vẫn có thể học được!" Minh Ca vội buông tay hắn ra, ngẩng đầu đảo qua một cái, phát hiện toàn bộ đèn đã được bật, phòng trong sáng trưng, các cung nhân chung quanh đều đã lui ra, trong phòng chỉ còn có nàng cùng Viên Đồng.
Hơn nữa, nàng bất tri bất giác phát hiện, Viên Đồng là đứng ở trước mặt nàng.
Không phải thương thế của hắn vẫn luôn chưa từng chuyển biến tốt đẹp hay sao?
"Thương thế của bệ hạ có thể xuống đất rồi sao?" Minh Ca kinh ngạc dò hỏi, thời điểm lúc trước thấy hắn nửa sống nửa chết nằm ở trên giường, Minh Ca còn tưởng rằng hắn không xuống giường được.
"Cũng không phải chân bị chặt đứt, chẳng lẽ bị thương một cái liền không thể đi đứng được hay sao?" Viên Đồng kéo tay Minh Ca, "Đi, đi bồi trẫm dùng bữa, trẫm có tin tức tốt muốn thông báo cho ngươi!"
"Thanh Bình cùng Dập nhi còn đang đợi......" Tay của Minh Ca bị Viên Đồng nắm chặt, nàng thử vài lần cũng đều không rút ra được.
"Không ngại, trẫm đã phân phó người thông báo, đêm nay ngươi muốn giúp trẫm sao chép kinh thư nên không thể quay về."
Minh Ca tức giận, nhất thời không nói nên lời. Hiện giờ nàng có nhi tử có nữ nhi, cho dù Viên Đồng tàn nhẫn như thế nào, nàng tức giận cũng không thể làm gì được, chỉ có thể cố nén.
"Không biết bệ hạ có tin tức gì tốt muốn nói cho thần thiếp?"
"Trẫm đang định dùng ngươi cùng một đôi nhi nữ của ngươi để đổi lấy Vi Vi. Ngươi lập tức sẽ được về bên cạnh phu quân của chính mình, hơn nữa còn có thể làm biến mất một tình địch, cái này cũng được coi như là một cái tin tức tốt đi!"
Minh Ca:......
"Kỳ Lâm vương sẽ nguyện ý sao?"
"Như thế nào, ngươi hỏi câu này, tựa hồ như không có gì dị nghị?"
Viên Đồng lôi kéo Minh Ca vào bên trong phòng. Bên trong chỉ bày một cái bàn, hẳn là loại bàn chuyên để dùng bữa. Minh Ca liếc mắt một cái liền quét tới, tất cả đồ ăn trên bàn đều là các loại cháo cùng với các loại điểm tâm thanh đạm.
"Nếu như bệ hạ đã nói đây là tin tức tốt đối với thần thiếp, tất nhiên thần thiếp không có dị nghị!"
Viên Đồng ngồi xuống trước, sau đó chỉ chỉ vào chân mình, ý bảo Minh Ca ngồi lên đùi hắn.
Minh Ca không có ngồi, nàng đứng nói, "Bệ hạ, thần thiếp đứng ở một bên hầu hạ người dùng bữa."
"Lại đây!" Vẻ tươi cười trên mặt Viên Đồng bị vẻ mặt quật cường của Minh Ca làm cho dần dần hạ xuống, hắn trầm mặc, môi mỏng nhấp thành một đường, một lúc lâu cười sau mới lạnh, "Cái này mà cũng làm không được, như vậy đêm nay ngươi cũng không tính toán bò lên trên long sàng của trẫm?"
"Thần thiếp vẫn luôn ghi nhớ thân phận của chính mình. Thần thiếp là phụ nữ đã có chồng, phu quân thần thiếp là ca ca của bệ hạ. Hơn nữa, thần thiếp sợ bản thân sẽ mất mạng trên long sàng của bệ hạ!"
"Hắn mà là ca ca chó má gì, hắn chính là người đoạt nữ nhân của trẫm!" Viên Đồng nắm đồ ở trên bàn ném về phía Minh Ca.
Minh Ca tay mắt lanh lẹ bắt được, "Bệ hạ, chuyện này cũng không liên quan đến thần thiếp!"
Thân thể Viên Đồng ngửa ra sau ghế, mắt lạnh nhìn chằm chằm Minh Ca, "Người đâu!"
Thanh âm của Hạng công công từ phía sau rèm châu truyền đến, "Có nô tài!"
"Chém đôi tay của Viên Quảng Dập rồi mang đến cho Kỳ Lâm vương."
Hạng công công sửng sốt, Minh Ca đã thình thịch quỳ gối trên mặt đất, "Bệ hạ!"
Viên Đồng cúi đầu, nhìn một góc quần áo bị Minh Ca bắt lấy, hắn cũng không có tiếp tục lên tiếng, tựa hồ là đang đợi Minh Ca thỏa hiệp cùng xin tha.
"Bệ hạ!" Đôi tay Minh Ca bắt lấy góc áo của Viên Đồng. Nàng biết rõ Viên Đồng chỉ là đang uy hiếp nàng, nhưng nàng không dám đánh cuộc. Người nam nhân này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Đó là hai tay của Viên Quảng Dập, nàng đánh cuộc không nổi.
Nàng nên nói những lời cầu xin, hoặc thậm chí lúc này nàng hẳn là nên rơi lệ đầy mặt. Nhưng thực tế mặt nàng lại căng ra gắt gao, thân thể cũng giống như là quá mức căng thẳng, hơi chạm vào một cái liền sẽ đứt gãy.
Nàng nói không nên lời, nói không ra cái loại lời nói hèn mọn này. Đừng nói là những lời cầu xin, hiện giờ cho dù là nước mắt nàng cũng không ép ra được.
"Bệ hạ?" Lại là thanh âm của Hạng công công.
Viên Đồng phất tay, Hạng công công liếc mắt về phía Minh Ca ở trên mặt đất, thức thời lui xuống.
"Tẩu tẩu, trẫm sẽ không giết ngươi, thế nhưng tốt nhất là chính ngươi nên nhìn rõ tình cảnh hiện tại!"
Mãi cho đến khi thanh âm của rèm châu vang lên, biết là Hạng công công đã lui ra ngoài, Minh Ca mới ngồi quỳ ở trên mặt đất, phía sau lưng ướt một mảng, đều là mồ hôi lạnh. Đập vào mắt nàng là long bào chói mắt của Viên Đồng, nàng không có đáp lời, chỉ ngồi ngơ ngẩn.
"Đứng lên!" Viên Đồng lấy chân đá đá nàng.
Minh Ca cứng đờ, trầm mặc đứng dậy đứng ở một bên.
Tựa hồ giống như không khí ban nãy đã bốc hơi trong nháy mắt. Giờ phút này, quanh thân Minh Ca đều có tử khí trầm trầm, làm người ta chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy buồn bực. Viên Đồng còn đang uống hai muỗng cháo liền bang một tiếng, buông cái muỗng xuống, "Ngươi muốn đứng mãi ở nơi đó giống như người chết sao? Ngồi xuống dùng bữa!"
Từ trưa đến bây giờ, Minh Ca cũng chưa có dùng bữa, tay chân sớm đã nhũn ra. Nghe được lời này, nàng hành lễ, nói đa tạ bệ hạ, sau đó liền ngồi xuống đối diện Viên Đồng, bắt đầu dùng bữa.
Minh Ca ăn thực nghiêm túc, nghiêm túc giống như trong thế giới của nàng chỉ còn lại thức ăn. Động tác của nàng vừa thong thả ung dung, lại ưu nhã, làm người ta cảm thấy chỉ cần nhìn nàng dùng bữa cũng là một loại hưởng thụ.
Viên Đồng lại ăn không vô nữa. Hắn nhìn Minh Ca, hoảng hốt nhớ tới thời điểm hắn cùng Vi Vi ở bên nhau, hai người đều ăn một mồm thịt to cùng uống rượu. Tửu lượng của Vi Vi không tốt, lại thích uống hết ly một lần, sau đó liền say khướt bò ở trên lưng hắn hát những bài hát rất quái dị. Hắn nghe không hiểu, nhưng giọng hát của nàng ấy lại rất dễ nghe a!
Thích Vi tựa như một viên minh châu, làm người ta bất tri bất giác bị hào quang của nàng mê hoặc. Hắn vẫn luôn muốn giấu Thích Vi ở địa phương người khác không thể tìm đến, nhưng cuối cùng hắn lại không thể bảo hộ được viên minh châu của hắn!
Chỉ cần nhớ tới viên minh châu của chính mình bị người ta dùng kiệu nhỏ, không một tiếng động nâng vào phòng làm một thị thiếp, hắn liền hận không thể xé nát người nọ.
Nếu như người nọ biết thê tử của hắn lăn cùng một chỗ với chính mình, không biết sẽ có biểu tình gì a!
Tay của Minh Ca bỗng nhiên bị Viên Đồng bắt lấy, cái muỗng nhỏ trong tay Minh Ca rớt ở trên bàn phát ra một tiếng giòn vang, đánh gãy suy nghĩ của Viên Đồng!
"Tẩu tẩu!" Hắn hỏi, "Ngươi cô độc ở trong khuê phong nhiều năm, không cảm thấy tịch mịch sao?"
Hết chương 85.
12/10/2020
_________________________
Helu, lại ngoi lên rồi đây.....
Mấy hôm nay bão lũ liên miên, cúp điện nên chẳng edit được gì.....
Hôm nay ngoi lên lại để mọi người biết tui còn sống nhe