Edit: OchibiNgữ khí Tiêu Vũ Triết mang theo tuyệt vọng, “Bọn họ căn bản không biết thứ chúng tôi muốn. Bây giờ thì tốt rồi, bà nội muốn đi, về sau không cần bọn họ nhọc lòng nữa……”
Từ Như Ý nhẹ nhàng kéo tay anh, lòng bàn tay kia không có một chút độ ấm, giống với người của anh.
“Bọn họ cũng yêu cậu.” Từ Như Ý mở miệng, “Chỉ là cách bọn họ biểu đạt tình yêu sai mà thôi. Triết, tha thứ cho bọn họ, có thể chứ?”
Tiêu Vũ Triết nhìn cô.
Anh sở dĩ lạnh nhạt như thế, lạnh nhạt đến gần như vô cảm, ngoại trừ việc cha mẹ rất ít quan tâm, hỏi han chuyện của anh, đó là do bọn họ xem nhẹ bà nội.
Ở trong lòng bọn họ, tiền có thể đền bù hết tất cả.
Khi còn nhỏ, có bà nội bên cạnh, hỏi han anh ân cần.
Nhưng đến khi lớn lên, anh về nước. Bà nội thân thể không tốt, khả năng di chuyển lại hạn chế, bên kia điều kiện chữa bệnh tốt hơn, nên lưu lại nước Mỹ.
Hiện giờ, người thân cận duy nhất cũng sắp mất đi……
Tiêu Vũ Triết mệt mỏi nhắm mắt lại, chân mày trói chặt chưa buông ra.
Từ Như Ý nắm tay anh, dùng lòng bàn tay mình cho anh ấm áp.
Mười giờ sau
Nước Mỹ. Một bệnh viện tư nhân ở Los Angeles.
“A Triết, con đã đến rồi!” Mẹ Tiêu đi tới, muốn giữ chặt tay anh.
Tiêu Vũ Triết theo thói quen tính né tránh bà, nhưng anh đã dừng lại khi thấy Từ Như Ý đang nhìn bên cạnh.
Cô có nói qua, muốn anh tha thứ cha mẹ không có trách nhiệm này.
Mẹ Tiêu ngoài ý muốn dắt lấy tay con trai, cảm động đến rơi nước mắt.
Bà thấy được ánh mắt Tiêu Vũ Triết, biết tất cả đều là công lao của Như Ý, cảm kích nhìn về phía cô.
“Bà nội, bà…… Thế nào rồi?” Tiêu Vũ Triết mở miệng.
“Vẫn luôn gọi tên con, A Triết, con vào gặp bà đi……” Mẹ Tiêu chảy nước mắt, đây có thể là lần cuối cùng nhìn nhau.
Tiêu Vũ Triết đi vào, Từ Như Ý cũng đi theo.
“Tiểu Triết……” Bà nội Tiêu trên giường bệnh hơi thở thoi thóp, vươn cánh tay khô gầy về hướng anh, gọi nhũ danh của anh.
“Bà nội.”
“Tiểu Triết…… Bà không thể lại chăm sóc cháu được rồi. Cũng đợi không được đến ngày cháu lớn lên……” Hốc mắt bà nội hãm sâu dần dần ướt át.
“Bà nội à, cháu đã trưởng thành.” Tiêu Vũ Triết đem tay bà đặt trên mặt mình. Anh biết, đôi mắt bà đã sắp không nhìn thấy, nhưng bà còn muốn nhìn anh nhiều hơn một cái, nhớ kỹ bộ dáng của anh!
“Tiểu Triết, Tiểu Triết của bà…… Bà sắp phải đi, cháu…… cháu phải ngoan ngoãn……” Âm thanh bà nội càng ngày càng nhỏ.
“Bà ơi……”
“Không được khóc…… Tiểu Triết ngoan nhất…… Bà, bà muốn nhìn thấy cháu cười……”
Từ Như Ý thở sâu.
[ Hệ thống, có đó không? ]
【 Ký chủ, chuyện gì? 】
[ Có loại đan cải tử hồi sinh không? ]
【 Có thì có, nhưng mà cần một vạn phân mới đổi được. 】
[ Cảm ơn ngươi nguyện ý cho ta nợ. ]
Hệ thống: 【…… Bổn hệ thống nói có thể cho cô nợ khi nào 】
[ Hiện tại liền cho ta đi. ]
Hệ thống: 【…… Được rồi, khấu trừ 10000 tích phân, tích phân hiện tại -9500. 】
“Bà nội à.” Từ Như Ý đi qua, ngồi trên mép giường bệnh.
“Cháu? Cháu là?”
“Cháu là Như Ý.” Cô hơi mỉm cười, cầm tay bà, “Bà còn nhớ cháu không?”
“Nhớ, bà nhớ rõ.” Bà nội Tiêu có chút kích động, đây còn không phải là đứa nhỏ mà nhà bọn họ đính hôn từ bé cho Tiểu Triết sao!
Bà thiếu chút nữa đã quên mất! Còn tưởng rằng sẽ không thấy được cô kết hôn với Tiểu Triết, cũng sẽ thấy không anh hạnh phúc.
Hiện giờ, cô gái mặt phấn đào hoa trước mặt này, tuy rằng nhìn không rõ mặt lắm, nhưng nhất định là một cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp đi?
Bà nhớ rõ, Như Ý lúc nhỏ rất dễ khiến cho người ta thích, lớn lên cũng vô cùng đáng yêu!
7/1/2020