[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 148

Edit: Ochibi

Liêu Đại Hải không thấy được sợ hãi trong mắt cô, càng thêm giận sôi máu.

Hắn ngẫm lại cũng đúng. Vì sao muốn dùng đao bén chứ? Lụt một tí rạch trên người không phải đau hơn sao?

Hắn ta phân phó người thay đổi, sau đó nói: “Dẫn đi, rửa sạch sẽ trước! Gia muốn ăn sống ả ta!”

Những người mới định mang cô đi, Lâm Dật Dương và Tần Tú Tú vọt tiến vào.

“Dừng tay!” Hắn tức giận kêu lên, tiến lên một bước muốn cướp đi thanh đao kia.

Tần Tú Tú vội vàng giữ chặt hắn. Nàng ta đến trước mặt Liêu Đại Hải, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ ý đồ đả động hắn.

“Liêu công tử, mong hãy bớt giận. Xin nghe tiểu nữ nói hai câu.”

Liêu Đại Hải nhìn nàng ta một cái, cười tà: “Hoá ra là Tần tẩu tử, gia còn phải đa tạ ngươi ngày đó ra tay tương trợ.”

Tần Tú Tú thở phào nhẹ nhõm, “Kia, mong Liêu công tử vì tiểu nữ cứu công tử một mạng, bỏ qua cho bọn họ được không?”

Liêu Đại Hải gật đầu: “Nếu ngươi đã cứu gia, gia sẽ không tra tấn ngươi. Người đâu, đem nàng ta bán vào Di Hồng Viện, căn dặn mụ mụ chiếu cố nhiều hơn!”

Tần Tú Tú trợn tròn mắt, nhìn thủ hạ cao lớn thô kệch mang nàng ta đi, nàng ta hoảng sợ muôn dạng: “Liêu công tử, công tử, công tử tại sao có thể lấy oán trả ơn?”

“Gia cho ngươi đi làm đầu bài, vậy mà ngươi nói gia lấy oán trả ơn?” Liêu Đại Hải nổi giận, “Vậy phân phó mụ mụ, ‘ cực kỳ ’ chiếu cố vị cô nương này!”

Lâm Dật Dương chứng kiến những người này ngang ngược vô lý như thế, không khỏi tức giận không thôi.

Hắn tuy rằng không có học công phu bài bản, nhưng mỗi ngày lao động trên đồng ruộng, sức lực khẳng định lớn hơn nhiều so với người bình thường. Mấy quyền đánh qua, đánh ngã những người định mang đi Tần Tú Tú. Nhưng hắn hai tay không địch lại một đám tay, cũng nhanh chóng bị thương.

Liêu Đại Hải nhìn hắn bị đánh thật sự thảm, rốt cuộc có một tia khoái cảm trả thù.

“Ha ha, lúc ấy đánh gia còn đánh rất thống khoái mà? Người đâu! Để gia cũng đánh cho hắn què!”

Đôi tay Từ Như Ý bị trói, nhưng chân vẫn linh hoạt, cô một chân đá đi.

“Lâm đại ca, huynh đi mau. Đừng quan tâm ta!”

“Không, Như Ý, ta thế nào có thể mặc kệ muội? Muội đã nói, chờ trở về chúng ta liền thành thân……”

“Không tồi, kiêm điệp* tình thâm nha!” Liêu Đại Hải cười lạnh. Đã nhận cây gậy trong tay, đánh vào Lâm Dật Dương.

Nhưng hắn ta hành động không tiện, bị Lâm Dật Dương dễ dàng tránh được.

Liêu Đại Hải tức tối, kêu gọi những người khác, “Giữ chặt hắn cho ta!”

Từ Như Ý bất chấp những người khác, kéo Lâm Dật Dương lại, chuẩn bị cùng hắn vào trong không gian.

“Dừng tay!” Một tiếng quát lớn trang nghiêm truyền đến, đoàn người cầm binh khí có trật tự nhanh tiến vào.

“Mẹ nó ngươi là ai? Dám quản chuyện vui của lão tử?” Liêu Đại Hải rất tức giận.

Ở toàn bộ huyện thành, hắn ta có thể nói một tay che trời. Bởi vì hắn ta ở kinh thành quen biết người làm quan, không ai dám không cho hắn mặt mũi!

Hiện tại, hết lần này tới lần khác có người xen vào. Liêu Đại Hải lửa giận đã đốt tới cực điểm!

Ánh mắt tất cả mọi người hướng ra ngoài cửa.

Chỉ thấy nam nhân cuối cùng tiến vào mặc y phục màu trắng, thân hình cao lớn dẫn đến cả người hắn khí vũ hiên ngang.

Từ Như Ý vừa thấy, quả nhiên là nam nhân lần trước gặp ở tửu lầu.

Nhìn dáng vẻ, hẳn là người tửu lầu người tới thu rượu, biết được tin tức cô bị bắt, sau đó bàn tán làm hắn cũng biết.

Hắn tiến vào, nhìn tình cảnh nơi này, khóe miệng lộ ra một nụ cười nguy hiểm: “Nga? Vậy ngươi nói trước, ngươi là ai?”

“Ta là gia gia của ngươi!” Liêu Đại Hải hô, tức giận hỏi quan binh bên cạnh, “Ai đã mang tên đui mù này đến? Còn không mau tống cổ bọn họ!”

____________

(*Kiêm Điệp: Kiêm là tên của một loài chim, Điệp là tên một loài cá trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại. Loài chim này chỉ có một mắt và một cánh, con đực và con cái phải bay cạnh nhau, gọi là chim liền cánh. Còn loài cá này thì phải ở gần nhau mới có thể di chuyển, gọi là cá thờn bơn.- Baidu)

28/1/2020
Bình Luận (0)
Comment