[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 265

Editor: Ochibi

Thế nhưng, lần đầu tiên nhìn đến chân thật như vậy, thân thể hoàn chỉnh của nam sinh, lúc ban đầu cô vẫn hơi chút chần chờ vài giây.

Chỉ là, rất nhanh không hề rối rắm nữa. Hiện tại cô là bác sĩ, sao có thể rối loạn ý chí?

Từ Như Ý giúp hắn thấm môi, dùng ý niệm điều động nước trong không gian ở đầu ngón tay, theo môi hé mở của hắn đi vào.

Khử trùng dao phẫu thuật, sau đó cắt hết những phần thịt chết cháy hỏng, rồi khâu lại sau đó cầm máu, quấn băng gạc.

Lục Sơ Vân ở bên ngoài yên tĩnh bảo hộ bọn họ, đứng ở nơi đó gần như không hề nhúc nhích.

Sau hơn bảy tiếng, Từ Như Ý rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải cô có nước không gian, hơn nữa thân thể Mộ Hàm Phong được tôi luyện cường kiện lâu dài, dưới điều kiện đơn sơ thế này, chỉ sợ hắn cứu không được.

Lúc Mộ Hàm Phong tỉnh lại, cảm giác mình như bị lăng trì, toàn thân trên dưới không chỗ nào không đau.

Từ Như Ý ghé vào bên cạnh hắn, ngủ mất.

Cô thật sự quá mệt mỏi, giải phẫu yêu cầu tập trung tinh thần cao độ, công tác cường độ cao mấy giờ liền, khiến cô tinh bì lực tẫn.

Nhìn dung mạo cô ngủ say, Mộ Hàm Phong nhịn không được muốn nhẹ nhàng xoa bóp mặt cô.

Nhưng vừa động tay, cảm giác đau đớn xuyên tim liền đánh úp lại.

“Ây……” Ngay cả đau hắn cũng không dám hô, sợ đánh thức cô.

Từ sau khi cùng đám Âu Dương Phỉ Phỉ hội hợp, hắn không có cơ hội nhìn đến dung nhan cô ngủ.

Thật là quá hoài niệm đoạn thời gian ở khách sạn, mỗi sáng sớm tỉnh lại đều có thể nhìn cô cuộn tròn trong lòng ngực mình.

Khuôn mặt cô hồng hào, thân thể mềm mại nóng hầm hập, còn có thứ mềm như bông ghé vào trước ngực hắn…… Bộ ngực nhỏ.

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm hiện tại là 70, độ hảo cảm đối với Âu Dương Phỉ Phỉ là 35. Bổn hệ thống cũng bị chấp nhất của hắn khiến cảm động ~】

Trong lòng Mộ Hàm Phong mềm mại, như là nước sông xuân chảy qua tim..

Cái loại cảm giác ngọt mà không ngấy, làm toàn thân hắn sảng khoái, đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều.

Âm thanh hệ thống nhắc nhở, khiến Từ Như Ý từ từ tỉnh dậy.

Cô nửa xốc mắt mông lung, ngẩng đầu nhìn người đang chăm chú nhìn mình.

Lần đầu tiên Mộ Hàm Phong nhìn thấy cô ngốc như vậy, đáng yêu như vậy, mắt cũng luyến tiếc chớp mà nhìn chăm chú cô, nhìn đến xuất thần.

“Nhìn mình như vậy làm gì? Còn đau không?”

“Đau!” Mộ Hàm Phong gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, làm nũng, “Đặc biệt là nơi này, Như Ý, giúp tôi thổi thổi đi!”

“Đáng đời!” Từ Như Ý tức giận nói.

“……” Ủy khuất quá.

“Như Ý, cậu còn thích tôi có phải không? Sẽ không ghét bỏ tôi xấu đúng không?”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá. Tuy rằng hiện tại cậu thật xấu, nhưng mà thủy chung vẫn thấy rất đẹp!” Từ Như Ý tức giận trả lời.

“……”

Lúc này, Âu Dương Phỉ Phỉ đi đến, quan tâm hỏi: “Tốt chút chưa?”

“Khá hơn nhiều, cảm ơn lớp trưởng quan tâm!”

“Không khách khí.” Âu Dương Phỉ Phỉ nhìn đến người thủ bên cạnh, cảm giác mình quan tâm hình như đã dư thừa, cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Vậy viên tinh hạch kia đâu? Mình muốn nhìn một chút.”

Mộ Hàm Phong đánh giá hai mắt cô, “Cậu sẽ không đoạt đi?”

Âu Dương Phỉ Phỉ: “……”

Cô tiếp nhận trong tay Từ Như Ý, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.

Trong niên đại hoà bình, dùng tiền mà có thể mua được một viên kim cương lớn như vậy, cũng đủ để khiến người nhìn không chớp mắt.

Thế nhưng viên tinh hạch này không chỉ khó đạt được hơn kim cương, còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần!

“Khó trách chịu thương nặng như vậy, xem ra nó sắp cấp tám. Nếu hấp thu nó, cậu không chỉ khôi phục nhanh, ít nhất cũng có thể lên tới cấp bảy.” Âu Dương Phỉ Phỉ cực kỳ hâm mộ mà nói.

10/3/2020
Bình Luận (0)
Comment