Editor Ochibi
Trước giờ, cô gái bị sủng hư này luôn là đại tiểu thư nũng nịu, từ khi nào lại hiền huệ như vậy?
“Anh trai, ăn ngon không?” Vẻ mặt Từ Như Ý chờ mong hỏi.
“Ừ.” Sở Tĩnh không thể không thừa nhận, đây là món mì sợi ngon nhất hắn từng ăn! Ngay cả mẹ Sở, tay nghề cũng không đến như vậy!
Từ Như Ý vui vẻ cười: “Ngày mai muốn món gì, em làm cho anh ăn.”
Sở Tĩnh nhìn cô khẽ nhếch khuôn mặt nhỏ, cặp mắt ngấn nước lộ ra linh động, bên trong tựa như chỉ phản chiếu hình ảnh hắn.
Hắn chôn đầu, không hề nhìn cô nhiều, cũng không trả lời cô.
Ăn xong mì sợi, Từ Như Ý lấy túi hắn mua về phân loại đồ vật ra.
“Ấy, sao lại mua nhiều sữa bò thế……”
“Siêu thị giảm giá.” Sở Tĩnh cướp nói. Bởi vì nói dối, bên tai hắn hơi phiếm hồng, “Rất có lời, cho nên mua nhiều.”
“A! Thật tốt quá! Em thích uống sữa bò nhất, cảm ơn anh trai!” Từ Như Ý vui vẻ cười.
Sở Tĩnh nhìn biểu tình thỏa mãn của cô, thần kinh căng chặt trên mặt cũng hơi thả lỏng.
Cô tựa như mặt trời nhỏ, có thể mang đến ánh sáng và ấm áp cho hắn, nhìn đến cô, sẽ vô cớ vui sướng. Mặc cho, trong lòng hắn vẫn luôn muốn bài xích cô……
Sở Tĩnh giúp đỡ cô, phân loại những thứ mua ở siêu thị, hai người bắt đầu làm bài tập.
Bọn họ mặt đối mặt ngồi cùng một cái bàn, Từ Như Ý theo thói quen cắn bút lúc suy nghĩ.
Sở Tĩnh nhìn nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Từ Như Ý như không hề hay biết, càng cắn càng thêm nghiêm túc.
Sở Tĩnh muốn tiếp tục viết, nhưng chữ trên sách giáo khoa dường như đột nhiên trở nên xa lạ, làm thế nào cũng không ra!
Hắn có chút tức giận, nâng đầu, một phen lấy bút trong tay cô.
Ngữ khí Sở Tĩnh không quá thân thiện, “Từ Như Ý, em bao lớn rồi, còn làm động tác cắn bút ấu trĩ như vậy? Lập tức bỏ thói quen xấu này cho anh!”
“Vâng.” Từ Như Ý nhẹ giọng đáp. Hơi bĩu môi anh đào, mắt to ngấn nước nhìn qua, biểu tình đáng yêu.
Bàn học cũng không rộng, động tác cô nghiêng người lại, khiến khoảng cách hai người có chút gần.
Đôi môi đỏ hồng của Từ Như Ý, cùng đôi mắt ngấn nước, làm Sở Tĩnh đột nhiên cảm giác có chút khô nóng.
Ném bút bị cô cắn trong tay đi, hắn ho nhẹ một tiếng: “Tiếp tục viết đi.”
“Anh trai.” Từ Như Ý nhìn về phía hắn, “Đột nhiên phát hiện, ngay cả dáng vẻ lúc tức giận của anh cũng đẹp trai quá! Khó trách nhiều nữ sinh thích như vậy!”
“…… Nghiêm túc đi!” Sở Tĩnh đã chôn đầu xuống.
Chờ bọn họ làm xong bài tập, đã hơn mười một giờ.
Thời gian Sở Tĩnh làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sau khi hoàn thành bài tập, sẽ tập hít đất ở ban công phòng khách.
Hắn cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại một cái áo đen bên trong.(áo ba lỗ á)
Lúc Sở Tĩnh mặc quần áo trông gầy. Bây giờ cởi áo ngoài ra, là có thể thấy cánh tay hắn bởi vì rèn luyện lâu dài mà vô cùng rắn chắc, vô cùng có sức bật.
“Oa.” Từ Như Ý đứng ở một bên, kinh ngạc cảm thán, “Dáng người anh trai thật tốt!”
Ngày thường cha mẹ sẽ xem TV ở phòng khách, ban công ở ngoài phòng khách, bên kia chất đống vật dụng linh tinh, đương nhiên cô không có tiện đi qua quan sát, nhưng cũng lặng lẽ nhìn qua.
Chỉ là liếc mắt xa xa, xem cũng không rõ. Hiện tại mới phát hiện, cơ bắp cánh tay hắn, thật sự có thể so với huấn luyện viên thể hình.
Nam sinh mê vận động, cũng như nữ sinh thân hình đẹp, cho dù bản thân không để ý, nhưng lúc được người khác khen vẫn có chút kiêu ngạo.
Nghe xong lời cô nói, mặt Sở Tĩnh vô biểu tình hít đất, trong lòng lại có chút rung động. Được cô tán dương, cũng sẽ làm hắn thấy vui sướng.