Editor: Ochibi
Sở Tĩnh đứng đằng sau, mặt vô biểu tình nhìn cô.
Từ Như Ý bị hắn đột nhiên đi đến làm hoảng sợ, “Anh trai……”
Sở Tĩnh đứng đó, trên cao nhìn xuống cô. Sắc mặt hắn lạnh lùng, lời nói hàm chứa châm chọc.
“Từ Như Ý, tiết tự học buổi tối mỗi ngày của em chính là thế này?” Cô nói dối nửa giờ tiết tự học buổi tối, hoá ra là chạy tới nơi này!
Trời đã nhập thu, ngày ngắn đêm dài. Trời tối sầm, chỗ này đèn đường cũng không có, bộ cô không biết một cô gái một mình ở đây rất nguy hiểm ư?
Rốt cuộc phải bao lâu nữa, cô mới thật sự trưởng thành, không làm người khác nhọc lòng nhiều đây???
Từ Như Ý cúi đầu, ngoan ngoãn nghe hắn dạy bảo.
Chờ hắn nói xong, cô mới mở miệng: “Rất xin lỗi, anh trai. Em nghe bạn học nói lâu lâu anh sẽ đến đây cho mèo hoang ăn……”
Sở Tĩnh đã đoán ra cô ở đây không phải do tình cờ, trong lòng nổi lên gợn sóng.
Vì sao, mỗi lần hắn muốn rời xa, cô lại học được cách lấy lòng, khiến hắn không thể nhẫn tâm nổi?
“Chân em sao rồi?” Hắn lạnh giọng hỏi.
“Thuốc của anh rất công hiệu, không đau nữa.”
Sở Tĩnh hết giận hơn phân nửa. Tiến lên vài bước, mèo con thấy hắn, lập tức thân thiết tiến tới, cọ xát bên chân hắn.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó.
Vừa thấy nó, Sở Tĩnh nhu hòa hơn. Hắn nhẹ giọng mở miệng: “Tiểu Hoa từng chịu thương tổn, nó rất đề phòng con người, ngày thường tuyệt không dễ gì xuống núi, bởi vậy rất khó tìm thấy đồ ăn. Nếu không ai nuôi nấng, nhất định sẽ đói chết.”
Đúng là kinh ngạc, em gái này, vậy mà chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủn, đã chiếm được tín nhiệm của nó?
Phải biết rằng, hắn cho nó ăn suốt một học kỳ, nó mới không cào hắn.
“Em đã đối với nó tốt.” Từ Như Ý cười hì nói.
“Về nhà.” Sở Tĩnh buông mèo ra, lạnh giọng nói, “Sau này, muốn đi đâu phải nói với người trong nhà một tiếng.”
“Vâng.” Cô tiến tới vài bước, quấn lên tay của hắn.
Sở Tĩnh kinh ngạc.
Hắn cúi đầu, nhìn tay nhỏ trắng như tuyết trong lòng bàn tay mình.
“Đường trơn quá, xém chút nữa đã té.” Từ Như Ý giải thích.
Vốn dĩ đây cũng chỉ là ngọn núi hoang, hiếm khi có người tới, không có đèn đường, rêu xanh mọc khắp nơi, đường trượt chân không giống như lấy cớ.
Thế nhưng, tay nhỏ hơi lạnh lẽo kia, lại khiến tâm trạng hắn không yên.
Muốn buông ra, lại có chút luyến tiếc.
Không buông, lại hình như không quá thích hợp.
Cũng may, nơi này không có người. Sẽ không ai thấy, cũng sẽ không ai buôn chuyện.
Hai người xuống núi, không đợi Sở Tĩnh ném ra, Từ Như Ý rất tự giác mà buông tay, như không có việc gì tiếp tục đi tới.
“Em đã gọi điện thoại cho ba mẹ.” Từ Như Ý nói, “Em nói cho bọn họ, để bọn họ yên tâm chơi. Em với anh trai cũng đang rất tốt.”
Sở Tĩnh “ừ” một tiếng, đồng thời hơi vui mừng vì cô săn sóc hiểu chuyện.
“Bọn họ dặn, buổi tối khóa kỹ cửa sổ, ra ngoài phải khóa cửa. Buổi sáng nhất định phải ăn, bảo anh trai mua nhiều bánh mì và sữa bò……” Cô từng chút nói lại lời ba mẹ dặn dò.
Sở Tĩnh vô biểu tình đi tới, mắt nhìn phía trước.
Đối với hắn, mẹ vẫn luôn rất tin tưởng, hắn trưởng thành sớm và hiểu chuyện, căn bản không cần bà lo lắng. Mà đứa em gái này hoàn toàn ngược lại, từ việc lớn đến việc nhỏ, phải dặn dò rõ ràng, ba mẹ mới dám yên tâm.
Có điều, loại cảm giác được cô ỷ lại, khiến Sở Tĩnh có chút ấm lòng.
【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 45, Độ hảo cảm đối với nữ chủ Hứa Nhã Như là 30. Ký chủ, anh trai thích cô em xinh xắn đáng yêu ~ đối với cô có phải rất khó hay không? 】
[ Khó em gái ngươi, chẳng lẽ ta không đáng yêu sao? ]
【 Ách……】