Edit: OchibiTiêu Vũ Triết tâm bình tĩnh giờ đây đã loạn thành một đống.
Anh vẫn là lần đầu tiên nắm tay một cô gái. Giống như một đôi trai gái yêu nhau đang hẹn hò.
Anh hẳn là nên rút tay lại, bởi vì anh ghét nhất người bị khác đụng vào.
Nhưng hiện tại, anh phát hiện mình luyến tiếc ấm áp trong lòng bàn tay kia.
Tay cô nho nhỏ, mềm mại, nắm rất thoải mái. Lòng bàn tay ấm áp vừa vặn tốt, làm anh không có một tia cảm giác không khoẻ.
Nhìn cô gái sắc mặt hồng nhuận, cô quay đầu lại, cười nhẹ nhàng với anh, không hề mất tự nhiên chút nào.
“Tiêu Vũ Triết, bên kia biểu diễn kìa, chúng ta đi xem đi!” Cô lôi kéo anh đi tới.
“Bé thỏ con này đáng yêu quá, mua một con về đi?” Cô ngồi xổm xuống, đôi mắt to linh động nhìn phía anh, trưng cầu thức hỏi.
“Người ăn mày kia đáng thương quá, chúng ta đi cho qua cho tiền đi.” Ấn đường cô rối rắm, đã đi đến hướng bên kia.
“Oa, khỉ làm xiếc, thú vị quá!”
……
Tiêu Vũ Triết vẫn một mực luôn đi theo phía sau cô, yên lặng lây nhiễm vui sướng do cô gái mang đến cho anh.
Cô thật giống thiên xuống ngã xuống nhân gian, mang đến ấm áp và màu sắc cho cuộc sống buồn tẻ vô vị của anh. Có cô bên người, anh dường như hạnh phúc rất nhiều.
“Chúng ta trở về đi.” Chơi đủ rồi, Từ Như Ý nói.
Cô duỗi vòng eo, có vẻ hơi mệt mỏi.
Tiêu Vũ Triết cũng biết, đại tiểu thư này ngày thường có đi đường nhiều như vậy bao giờ?
Chẳng qua, bọn họ để xe ở bệnh viện, bên này là đường đi bộ, xe không được chạy, yêu cầu phải tự đi qua.
“Lên đi.” Tiêu Vũ Triết đi đến phía trước cô, nửa ngồi xổm xuống đột nhiên nói.
“A?”
“Tôi cõng cậu trở về.”
“Không, không cần đâu?” Từ Như Ý có chút thụ sủng nhược kinh.
“Lên.”
“Được.” Từ Như Ý vui vẻ trèo lên trên lưng anh.
Khoảng khắc thân thể của cô áp sát tới, Tiêu Vũ Triết chỉ cảm thấy mềm mại, thân mình nhỏ ấm áp dựa vào người anh.
Tim anh lập tức đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng chôn dưới đầu.
“Có phải nặng lắm không?” Từ Như Ý trên lưng anh hỏi.
“Không nặng.” Thật sự là không nặng. Cô gái nhỏ xinh này giống như không có trọng lượng, hoàn toàn không có cảm giác cố hết sức cõng lên.
“Mệt thì nói tớ xuống ngay nha.”
“Biết.”
Tiêu Vũ Triết sau khi trả lời không nói gì nữa, nhưng sự ăn ý lại bắt đầu lưu chuyển giữa hai người.
Cô thật sự thực nhẹ, nhẹ đến mức gần như sẽ không tốn thể lực. Thân thể của cô cũng thật mềm mại, giống mang theo độ ấm áp của chăn bông, muốn làm người ta ôm ấp.
Tiêu Vũ Triết đi chậm rãi, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, ánh trăng lên cao.
“Đêm nay trăng thật đẹp.” Từ Như Ý nhẹ giọng mở miệng.
Tiêu Vũ Triết không trả lời, chỉ nghiêm túc đi trên đường.
Tuy rằng người sau lưng không nhiều trọng lượng, anh lại cảm giác lưng mình cõng gánh nặng toàn thế giới.
Đoạn đường tuy dài, nhưng chung quy vẫn đi xong rồi.
Thời điểm để cô xuống dưới, Tiêu Vũ Triết thế nhưng có chút không muốn.
Từ Như Ý chân thành nói: “Hôm nay thật vất vả cậu cho cậu! Chúng ta mau trở về thôi!”
Lấy được xe, Tiêu Vũ Triết liền chở cô trở về.
Bởi vì trên đường đã ăn rất nhiều món vặt, nên bọn họ quyết định không dùng bữa tối.
Mà hôm nay về nhà sớm, cũng không có việc gì cần hoàn thành. Bọn họ giống như thường, đi tản bộ ở hậu viện.
Ánh trăng thật tròn, cảnh đêm thật đẹp. Tuy rằng dọc theo đường đi, Tiêu Vũ Triết hầu như không nói lời nào, nhưng Từ Như Ý vẫn rất vui vẻ.
Bọn họ cứ như vậy lẳng lặng đi cạnh nhau, không khí nhẹ nhàng ấm áp.
Đương nhiên, cô không có quên chuyện trường học, chỉ là tạm thời, cả hai không muốn đề cập đến chuyện làm người khác không thoải mái như vậy.
Vừa đi đến hậu viện, Từ Như Ý kinh ngạc.
21/12/2019