Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 110

Khi Trì Am từ phòng thiết bị nhạc cụ trở về tòa nhà dạy học thì sắc trời đã hơi tối.

Viên Viên lấy ba lô giúp cô, đứng dưới tầng một tòa nhà dạy học cho cô. Thấy cô trở về, cô ấy cuối cùng cũng thả lỏng, nói: “Sao cậu đi lâu vậy? Di động của cậu cũng không gọi được, tới còn tưởng cậu gặp chuyện nên đang định qua đó tìm cậu.”

Trì Am vẫn mỉm cười không hề sợ hở như mọi khi: “Xin lỗi cậu, vừa rồi tớ bận chút việc.”

Đúng là cô không biết Viên Viên đã gọi điện cho mình. Xem tình huống vừa rồi thì lực lượng của những sinh vật phi nhân loại kia thực sự có thể quấy nhiễu tín hiệu. Trì Am yên lặng ghi nhớ điểm này, về sau cố gắng cẩn thận hơn một chút.

Viên Viên đưa ba lô cho Trì Am, cùng cô rời khỏi tòa nhà dạy học, đột nhiên ánh mắt rơi xuống trên mặt cô, nghi hoặc hỏi: “Trì Am, môi cậu hơi sưng kìa, sao vậy?”

Trì Am: “... Vậy à? Tớ không chú ý.”

Cô cố gắng giữ nụ cười hoàn hảo, trong lòng lại có một loại xúc động muốn đánh thiên sứ kia.

Cô gái trẻ tuổi chưa từng trải đời dễ lừa gạt, nhưng những người lớn khác thì không dễ qua mặt như thế. Trì Am quyết định sau này phải cẩn thận một chút, không thể như Trì Tâm bởi vì không biết che giấu nên làm chút gì đó lập tức khiến quản gia và bà Khâu nhận ra ngay, thế thì xấu hổ lắm.

Khi về đến nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối om.

Trì Tâm ngồi trên sofa trong phòng khách lầu một, không yên lòng xem TV. Nghe thấy tiếng xe hơi vang lên ngoài cửa, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía cửa, trong mắt thấp thoáng cảm xúc không rõ.

Một lát sau, Trì Am mặc đồng phục đi vào nhà. Quản gia tươi cười đầy mặt đi theo sau lưng cô, tay cầm ba lô.

Ánh mắt Trì Tâm quan sát trên người cô, phát hiện cô không bị tổn thương một cọng lông, không thấy có chỗ nào khác thường, trong lòng không khỏi dâng lên hoang mang, nghi ngờ sự bất an hồi sáng chỉ là ảo giác của mình, chị gái song sinh của cô ta vẫn bình yên vô sự, không nhận thấy có vấn đề ở chỗ nào.

Đúng rồi, theo cách nói của Satan thì bên cạnh chị ta có một thiên sứ, đương nhiên chị ta sẽ không có vấn đề gì.

Thiên sứ từ bị bác ái sẽ không thấy chết mà không cứu. Thiên sứ luôn nhân từ hơn loài sinh vật như ác ma.

Nghĩ đến điều này, Trì Tâm lười biếng tựa lưng vào sofa, không tiếp tục để ý Trì Am nữa.

Trì Am về phòng thay một bộ váy dài thoải mái, sau đó quay lại phòng khách, ngồi đối diện với Trì Tâm nói chuyện trên trường với cô ta, coi như hai chị em hiểm khi tương tác trao đổi với nhau.

“Còn một tuần nữa là tới ngày kỷ niệm thành lập trường. Ngày kỷ niệm thành lập trường năm nay, rất nhiều câu lạc bộ trong trường sẽ tổ chức hoạt động, em muốn tham dự không?” Trì Am ăn trái cây mà người hầu đã cắt sẵn, đồng thời cười tủm tỉm nói về công việc ngày kỷ niệm thành lập trường với cô ta: “Ngày kỷ niệm thành lập trường năm nay khác với trước kia, trường tiểu học, trường cấp hai, trường cấp ba, trường đại học sẽ cùng nhau tổ chức, mở cửa giao thoa với nhau, chỉ cần là học sinh của Học viện Thánh Tâm thì có thể đến những khu vực khác tham quan du ngoạn, lúc đó muốn đi chỗ nào cũng được...”

Nghe cô nói như vậy, Trì Tâm quay sang nhìn cô, hỏi: “Thật hả?”

“Đúng vậy.” Trì Tâm rụt hai chân vào trong làn váy, dựa vào sofa lộ ra vẻ mặt thoải mái: “Thành viên của hội học sinh của mấy học khu trong trường cùng nhau bỏ phiếu quyết định.”

Trì Tâm thoạt nhìn hơi dao động, nhưng ngoài miệng vẫn nói như không quan tâm: “Vậy thì tốt rồi, để xem hôm đó thời tiết thế nào, nếu trời đẹp thì tôi sẽ đi xem thử.”

Trì Am liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm thúy, ra dáng như chị gái tốt: “Ừ, nếu Tâm Tâm quyết định đi thì báo với chị một tiếng, chị sẽ kêu người chiếu cố cho em.”

“Tôi không cần người khác chiếu cố!” Trì Tâm lạnh lùng nói.

Mãi tới khi ăn bữa tối xong, hai chị em vào thư phòng làm bài tập, Trì Am cầm bài thi lớp 12 làm bài.

Trì Tâm thì lơ đễnh lật một cuốn sách kiệt tác thế giới, thỉnh thoảng lại nhìn chị gái song sinh ngồi đối diện đang làm bài tập, phát hiện tư thế ngồi của cô vô cùng ngay ngắn, cho dù là lúc riêng tư cũng không lộ ra dáng vẻ lười nhác, yêu cầu mỗi lời nói cử chỉ của mình cực kỳ nghiêm ngặt.

Thật dối trá!

Trong mắt cô ta lướt qua một chút châm chọc, chợt lên tiếng: “Hôm nay chị ở trong trường cả ngày, có phát hiện chuyện gì kỳ lạ không?”

Ánh mắt Trì Am từ bài thi ngước lên, nhìn về phía thiếu nữ tái nhợt gầy yếu đối diện, mỉm cười hỏi: “Sao Tâm Tâm lại hỏi chuyện đó? Hôm nay chị ở trong trường rất tốt, không xảy ra chuyện kỳ lạ gì. Chẳng qua là trên đường đến trường, bởi vì trời đổ mưa nên mấy lần suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ, may mà tài xế nhà chúng ta kỹ thuật không tệ, bình yên chạy tới trường...”

Ánh mắt Trì Tâm trở nên sâu thẳm, mím môi, mặt không thay đổi nhìn cô.

Đợi cô nói xong, Trì Tâm trào phúng: “Kỹ thuật lái xe của tài xế nhà chúng ta đúng là rất tốt, chị thật là may mắn...” Sau đó khép cuốn sách kinh điển thế giới lại, gọi người hầu chăm sóc mình tiến vào bể mình lên xe lăn, trở về phòng.

Sau khi trong thư phòng chỉ còn một mình mình, tư thế ngồi vốn ngay ngắn của Trì Am lập tức trở nên lười nhác, hai chân gập lại gác trên ghế, lười biếng bưng trà hoa quả đặt bên cạnh uống một ngụm.

Một đôi tay ôm lên eo cô, bế cô từ trên ghế ôm vào trong lồng ngực quen thuộc.

Trì Am không từ chối, ngược lại cuộn mình dụi trong lòng anh như một chú mèo, thích hơi thở trên người anh, ấm áp sạch sẽ.

“Cô ta đang thăm dò em.” Giọng Lucifinil vang lên bên tai cô.

Trì Am ừm một tiếng.

Lucifinil ôm chặt cô, nói: “Cô ta thật chướng mắt, không đúng sao?”

Nghe vậy, trái tim Trì Am đập mạnh, xoay người kéo vạt áo của anh, nghiêm túc nói: “Em ấy là em gái của em, bất kể em ấy làm gì đi nữa thì anh cũng không thể đụng vào em ấy!”

Lucifinil lười nhác đáp một tiếng, hôn lên thùy tại trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp: “Chỉ cần cô ta không tới quấy rầy em thì anh sẽ không bận tâm.”

Không cần anh ra tay, cô nhóc cả gan làm giao dịch với ác ma đó sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gieo gió gặt bão.

Bình thường Trì Am sẽ lên giường ngủ vào đúng mười giờ tối. Cô làm theo thói quen sinh hoạt của nguyên chủ một cách khắt khe, cũng không có ý định thay đổi cái gì.

Trì Am vừa lên giường, thiên sứ nào đó lập tức đè lên, ôm cô vào lòng, lúc có lúc không vuốt ve tóc cô, muốn tiếp tục chuyện mà hôm nay ở trong phòng học còn đang làm dang dở.

“Không được!” Trì Am đen mặt từ chối anh: “Em còn chưa trưởng thành!” Đúng là nghiệp chướng, thân thể này của cô còn chưa trưởng thành đâu, cho dù trên bản chất đã là tài xế lâu năm, Trì Am vẫn muốn cứu vớt tiết tháo của mình một chút.
Bình Luận (0)
Comment