Lucifinil không thích để mắt tới người khác, vẻ mặt cao ngạo đứng bên cạnh.
Đối với thiên sứ ngạo mạn mà nói, con người giống như con kiến, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới, nhất là thiên sứ tâm tư khó lường này, càng không thể đối đãi với cậu ta bằng ánh mắt của thiên sứ bình thường.
Trì Am cười đáp một tiếng giúp anh.
Chung Minh xoa đầu, cười ha ha nói với họ: “Không ngờ chị lại hẹn hò với anh Tư. Hai anh chị đúng là rất đẹp đôi, cũng chỉ có người như đàn anh Tư mới xứng đối với chị em. Sau này đàn anh Tư phải đối xử tốt với chị em, không được bắt nạt chị ấy đâu đấy. Sau lưng chị ấy có đám đàn em bọn em đonha.” Nói rồi, cậu ta quay lại quát với đám đàn em.
Đám đàn em lớn tiếng đáp lời, vẻ mặt rất nghĩa khí.
Cuối cùng Lucifinil cũng nhìn cậu ta một chút.
Trì Am cười cổ vũ họ một câu, sau đó cùng Lucifinil rời khỏi trường học.
Xe của nhà họ Tư và nhà họ Trì đỗ ngoài cổng trường học, Lucifinil kéo Trì Am ngồi lên xe của nhà họ Tư, hoàn toàn không cho người ta cơ hội từ chối.
Trì Am bất đắc dĩ, đành phải kêu tài xế tự trở về: “Chú yên tâm, đàn anh Tư sẽ đưa tôi về.”
Tài xế kinh ngạc nhìn Lucifinil, thấy anh vóc dáng cao lớn gầy gò, mặc đồng phục của Học viện Thánh Tâm, nghi ngờ đây là bạn trai mới hẹn hò của Trì Am.
Sau khi ngồi vào xe của nhà họ Tư, quả nhiên Lucifinil ra lệnh cho tài xế đi vòng đến nhà họ Trì, tuyên bố muốn đưa cô về nhà.
Trì Am ngồi chung một chỗ với anh, bàn tay vẫn được anh nắm chặt. Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, cuối cùng cũng chải chuốt xong toàn bộ sự việc, hỏi: “Lúc anh biến thành con người thì vẫn luôn như vậy hả?”
Lucifinil quay sang nhìn cô, vẻ mặt vừa thận trọng vừa lạnh nhạt, nếu không phải anh vẫn không buông tay cô ra thì Trì Am sẽ cho rằng người này chính là một người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt như dáng vẻ mà anh đang thể hiện.
Lạnh nhạt cái búa, người đàn ông này mà nhiệt tình thì quả thực là cợt nhả hết chỗ nói.
“Ừ, có thể nói như vậy.” Lucifinil nói.
Trì Am đột nhiên lại gần, tựa vào trong lòng anh, hai tay đỡ bờ vai của anh.
Bàn tay của anh rất tự nhiên vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng mình, vô cùng tự nhiên.
Nhìn gương mặt quen thuộc của anh, Trì Am cảm thấy vô cùng thân thiết. Trải qua nhiều thế giới, chỉ có anh bây giờ là giống với Tư Ngang ở hiện thực nhất.
Cô không nhịn được mà hôn lên khóe môi anh. Ngay khi anh cúi đầu muốn tiếp tục hôn thì cô
đặt tay chặn môi anh, hỏi: “Hồi tháng ba, có một lần em bị ốm, ngủ nửa ngày trong phòng y tế trường, lúc đó đang ngủ, em cảm nhận được có một người khiến em rất yên tâm ở bên cạnh. Sau này em tỉnh lại thì thấy Satan ngồi trước giường...”
Bên hông đột nhiên bị siết chặt, Trì Am bị anh ôm chặt đến mức khó chịu, sau đó nghe thấy anh hỏi bằng giọng âm u: “Cho nên em cho rằng khi đó người ôm em là Satan? Em yêu phải hắn ta?"
“Tuyệt đối không có!” Trì Am vội vàng phủ nhận. Khi đó đúng là cô nghi ngờ Satan, ai bảo lúc cô tỉnh lại thì thấy Satan ngồi bên giường.
Bây giờ mới biết khi đó người ôm cô là anh, lấy thân phận con người Tư Ngang xuất hiện trong trường cấp ba, bị cô đang ốm ngủ mụ đầu giữ lại.
Nếu lúc đó anh vẫn không lộ diện thì Trì Am cũng sẽ không hiểu lầm Satan chính là Tự Ngang vì tìm thật lâu mà không thấy anh.
Nhưng không biết tại sao, hình như anh không chịu tin tưởng, cười lạnh nói: “Em đã yêu hắn ta!”
“Thật sự không có!” Trì Am nghiêm túc thê: “Em xin thề với Chúa, em thật sự không yêu anh ta!”
Anh vẫn không chịu tin, vẻ mặt lạnh nhạt đã biến mất, biến thành vẻ mặt âm u nguy hiểm: “Chúa rất bận, sẽ không quan tâm tới những chuyện nhàm chán của con người như vậy đâu!” Sau đó anh cười lạnh một tiếng: “Được lắm Satan!”
Ê, anh nghe em nói cho rõ cái đã!
Trì Am nhìn anh một lát, phát hiện anh thật sự cho rằng mình đã yêu Satan, vẻ mặt âm u lạnh lẽo của anh đâu còn giống thiên sứ, ngược lại là ác ma mới đúng.
Trì Am nhất thời không biết nên nói gì bây giờ.
Thề thốt mà anh cũng không tin, vậy thì rốt cuộc anh muốn thế nào mới chịu tin? Quan trọng nhất là tại sao anh lại kiên quyết cho rằng cô đã yêu Satan? Rốt cuộc trong đó có hiểu lầm gì?
Trì Am hơi phát điên, chửi thầm một tiếng rồi
kéo vạt áo của anh, dùng nụ hôn chặn miệng anh.
Lucifinil ghì chặt eo cô, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, đè cô vào trong lòng hôn lại thật mạnh.
Xe chạy đến biệt thự nhà họ Trì, quản gia và bà Khâu đứng trước cổng nghênh đón, biểu cảm của hai người đều có phần vi diệu, mãi tới khi cửa xe mở ra, họ nhìn thấy người từ trong xe bước xuống trước chính là cậu cả của nhà họ Tư.
Nhà họ Tư cũng là quý tộc, hơn nữa danh tiếng lớn hơn nhà họ Trì, cũng càng thần bí hơn.
Nghe nói con trai trưởng Tư Ngang của nhà họ Tư thế hệ này là một nhân vật thiên tài, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra thì tương lai anh sẽ kế thừa nhà họ Tư, là đối tượng liên hôn lý tưởng của vô số quý tộc. Tiếc rằng Tự Ngang vẫn luôn thần bí, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, càng không tham dự những bữa tiệc quý tộc nhàm chán, dẫn tới người thực sự biết anh không nhiều.
Lucifinil lạnh lùng liếc nhìn họ, sau đó xoay người đỡ thiếu nữ trong xe bước xuống.
Hành động làm lơ ngạo mạn của anh cũng không khiến quản gia và bà Khấu cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng họ, Tư Ngang có tư cách để ngạo mạn như vậy.