Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 125

Satan mở mắt ra nhìn cô ta.

Trì Tâm bị đôi mắt tràn đầy ma mị kia nhìn tới

mức toàn thân lạnh toát, hơi ngượng nghịu dời ánh mắt.

Cô ta nghĩ, không một nhân loại nào có thể đối diện với ánh mắt của ác ma mà không né tránh, cô ta cũng không ngoại lệ, bởi vì nếu nhìn quá lâu thì sẽ không tự chủ được lạc lõng trong đôi mắt đó.

Có lẽ, cũng có nhân loại sẽ không bị lạc mất hồn vía, chẳng qua bây giờ cô ta còn chưa biết có người như vậy hay không.

Trì Tâm mượn động tác né tránh để cúi đầu nhìn hình vẽ hoạt hình trên đôi dép lê lộ ra dưới váy ngủ, nhưng rồi lại đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cổ tay, trời đất quay cuồng, cô ta nằm ngửa trên giường.

Ác ma kia nằm đè lên người cô ta, một bàn tay đặt lên cổ của cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô ta.

“Đối với ác ma, linh hồn của hai chị em em là thứ vô cùng ngon miệng, có một loại lực lượng mạnh mẽ khiến bọn ta khát vọng.” Satan buông mi nói, giọng điệu không chứa một chút tình

cảm.

Thân thể Trì Tâm cứng đờ, đồng thời hơi run rây.

“Em đang sợ hãi.” Satan nhếch môi cười nói.

“Không... không có đâu.” Trì Tâm âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hỏi tiếp: “Thế thì liên quan gì tới chuyện Tử Thần theo dõi Trì Am.”

“Đương nhiên là có liên quan. Bởi vì sở hữu linh hồn mỹ vị khiến ác ma không thể chối từ, chỉ khi nào cô ta chết thì mới có thể lấy đi linh hồn của cô ta.” Satan nở nụ cười tà khí với Trì Tâm, nhưng trong mắt Trì Tâm lại cảm thấy nụ cười này khiến người ta kinh hãi như ác ma: “Linh hồn của em đã bán cho ta rồi, ta khắc dấu ấn ác ma của Satan lên người em, linh hồn của em đã sa đọa. Mà linh hồn của cô ta thì vẫn còn sạch sẽ, cho nên đám ác ma đều đang theo dõi cô ta.”

Trì Tâm nói không nên lời.

Sau một lúc lâu, cô ta ngập ngừng nói: “Nhưng... chẳng phải có thiên sứ...”

“Đây chính là sự khác biệt giữa ác ma và thiên sứ, khi con người đã tự nguyện bán linh hồn cho ác ma thì đã đọa lạc, Tử Thần không có quyền lấy đi, bởi vì đó là vật sở hữu của ác ma. Còn thiên sứ thì sẽ không dùng thủ đoạn tà ác như vậy để lấy linh hồn con người, linh hồn gần gũi với thiên sứ sẽ chỉ càng ngày càng ngon miệng, khiển ác ma không thể tự kiềm chế.”

Satan nhìn cô ta với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Vốn dĩ linh hồn của hai chị em em vốn nên thuộc về ta, ai ngờ Lucifinil lại coi trọng cô ta.”

Anh ta tạm thời không thể đánh bại Lucifinil, chỉ có thể lùi về một bước.

Trái tim Trì Tâm siết chặt, lạnh lùng buột miệng: “Anh đừng quá tham lam. Trì Am từng nói chị ta chỉ không cẩn thận làm máu dính lên lông vũ của anh thôi.”

Nếu không phải máu của Trì Am dính vào lông vũ thì Satan cũng sẽ không theo dõi linh hồn của Trì Am.

Ác ma theo dõi linh hồn của con người không phải là vì đã yêu đối phương, mà là muốn hấp thụ sức mạnh linh hồn của đối phương để tăng cường thực lực cho mình.

Satan cười thấy một tiếng, buông cô ta ra, năm nghiêng trên giường, một tay chống đầu nhìn cô ta rồi nói: “Chẳng phải em luôn chán ghét cô ta à? Cô ta chết thì em nên vui vẻ mới đúng chứ.”

Trì Tâm ngồi dậy, cách anh ta xa một chút, nói: “Đúng là em chán ghét chị ta, nhưng chưa từng muốn chị ta chết. Song sinh là nửa người của nhau, chị ta chết sẽ không có ích lợi gì đối với em."

Nghe vậy, Satan gật đầu nói: “Hai chị em em đúng là nửa người của nhau, ai chết cũng sẽ không có lợi cho người còn lại.”

Trì Tâm không lên tiếng, quay lưng về phía anh ta, mái tóc đen dài rũ xuống gương mặt, che khuất vẻ mặt của cô ta.

Sau buổi hẹn hò hôm đó, Trì Am phát hiện Lucifinil và Satan đều ở trong trạng thái một núi không thể có hai hổ.

Nhưng chuyện này không liên quan tới cô. Mùa hè đến rồi, Trì Am cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Mặc dù mỗi ngày chung quanh cô đều sẽ xảy ra rất chuyện không tầm thường, nhìn thấy rất nhiều thiên sứ và ác ma, nhưng Trì Am vẫn không quên trong thế giới này, cô vẫn là một học sinh, phải làm tròn bổn phận của học sinh.

Không chỉ có thế, cô còn phải tranh thủ phụ đạo thêm cho em gái hờ Trì Tâm vẫn đang tĩnh dưỡng ở nhà.

“Đến tháng chín chúng ta sẽ lên đại học, khi đó em sẽ không muốn bị phân phối tới những chuyên ngành mà ngay cả chính em cũng không thích đâu nhỉ?” Trì Am mở bài luyện thi ra, đẩy nó về phía đối diện, làm lơ vẻ mặt chán ghét của cô em gái hờ, nói tiếp: “Còn ba tuần nữa là đến ngày thi cuối kỳ, trong vòng ba tuần này chị sẽ phụ đạo cho em, để em cố gắng đề cao thành tích.”

Trì Tâm rất muốn phun một câu “không cần chị lo” như trước kia, nhưng ngẫm lại rồi vẫn nuốt vào bụng.

Cũng không phải là cô ta biết điều thu liễm lại, mà là không biết từ khi nào, chị gái song sinh này hình như đã thay đổi, không còn như trước kia, chỉ cần mình lạnh mặt nổi giận mắng chị ta một tiếng thì chị ta sẽ thỏa hiệp.

Nếu mình không nghe lời, được, chị ta sẽ trực tiếp kêu Lucifinil đánh Satan một trận no đòn.

Cô ta có một loại cảm giác kỳ lạ, cảm thấy hình như trận so đấu giữa hai chị em họ đã thăng cấp rồi, biến thành so đấu giữa “thú” triệu hoán của nhau...

“Tại sao tôi không chịu học hành đàng hoàng thì chị lại kêu Lucifinil đánh Satan?” Lúc đó Trì Tâm phẫn nộ chất vấn cô, nghi ngờ cấu tạo não của cô: “Chị không đau lòng hả?”

“Đau lòng cho ai? Lucifnil? Không cần đau lòng, bởi vì Lucifinil mạnh hơn Satan, người bị thương sẽ không là anh ấy.” Trì Am chậm rãi nói, thấm thía khuyên nhủ cô em gái hờ hướng bỉnh: “Thực ra chị cũng không muốn thế đâu, nhưng chuyện gì có thể giải quyết bằng bạo lực thì cử giải quyết bằng bạo lực đi, như thế tiện biết bao.”

Nói rồi, cô nở nụ cười vô cùng ấm áp với cô em gái hờ.

Trì Tâm lại cảm thấy nụ cười của cô quá dối trá, khiến cô ta nổi hết da gà.

“Cho nên Tâm Tâm ngoan, phải nghe lời chị gái! Nếu em không nghe lời, chị không ngại kêu Lucifinil tiếp tục đánh Satan đâu.” Trì Am mỉm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment