Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 157

Đảo mắt đã đến ngày Tết.

Trong hoàng cung khắp nơi đều là không khí đón năm mới, chỗ nào cũng dán đầy những chữ Phúc màu đỏ, thậm chí cả cung Cảnh Dương cũng cũng nhận được chữ Phúc mà Lão Hoàng đế ban thưởng.

Trì Am cảm thấy rất thân thiết với tập tục ăn Tết thế này, cảnh đón Tết này khiến nàng nhớ đến dã thú Niên ở thời kỳ viễn cổ kia, tuy đã qua lâu nhưng nàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng những sự kiện khi đó.

Tất nhiên nàng cũng chỉ nhớ lại thôi, không phải vì thế mà sầu muộn, bởi vì nam nhân đó vẫn luôn ở bên cạnh nàng, trong mọi thế giới họ đều sẽ gặp lại nhau rất nhanh.

Thập Thất hoàng tử nhìn thoáng qua chữ Phúc cung nữ trình lên, nói: “Tìm bừa chỗ nào dán lên đi.”

Làm sao mà đồ bạn thưởng của Hoàng đế lại có thể tùy tiện được chứ? Những cung nhân cung Cảnh Dương lại không cảm thấy có gì lạ với chuyện này, thật sự tìm bừa một cánh cửa dán lên.

Trì Am thực sự không nói nên lời.

Loại ngày lễ mang không khí vui mừng như ngày Tết không liên quan gì đến Thập Thất hoàng tử.

Cậu trời sinh đã yếu ớt, vào lúc thời tiết lạnh giá thế này cậu không bao giờ ra khỏi cửa, cũng không giao tiếp với người ngoài. Cậu là một hoàng tử trong cung cực kỳ dễ khiến người ta lãng quên, ngoài Lão Hoàng đế và Lan phi ra thì sẽ không có ai tới cung Cảnh Dương thăm cậu, người trong cung dường như đều đã quên mất sự tồn tại của vị hoàng tử này.

Tuy nhiên, không có ai thật sự dám bỏ qua sự tồn tại của cậu, cung Cảnh Dương đã trở thành nơi cấm địa trong hoàng cung.

Thập Thất hoàng tử cho cung nhân lui ra, ngước mắt lên nhìn về phía tiểu cô nương đang ngẩn người, vươn tay xoa cái khăn trùm trên đầu nàng, nói: “Nghiêm túc đi nào, hôm nay nàng phải viết xong mười chữ lớn.”

Trì Am nhìn cậu nhóc xinh trai không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi, rồi lại nhìn giấy tuyên trải sẵn trên mặt bàn, thực sự cạn lời không nói được gì.

Nàng bây giờ chỉ là một đứa trẻ tương đương với tuổi học mẫu giáo, đáng lẽ phải nhận được một nền giáo dục chính tông, nhưng bây giờ đi theo Thập Thất hoàng tử, vì vậy người chịu trách nhiệm giáo dục văn hóa cho nàng lại biến thành Thập Thất hoàng tử.

Chuyện khiến Trì Am ngạc nhiên là tuy Thập Thất hoàng tử còn nhỏ tuổi, cả ngày chẳng làm gì ngoài việc nằm trên giường bệnh, không làm gì hết, nhưng thực ra lại có học thức rất phong phú, đọc đủ thứ thi thư, dường như cái gì cũng hiểu, cho nên thừa sức dạy nàng học chữ.

Ban đầu Trì Am còn nghi ngờ không biết cậu có phải là người trọng sinh hay người có ký ức như nàng không.

Có những lúc Trì Am gần như đã muốn hỏi cậu rằng liệu có phải cậu có ký ức từ thế giới khác hay không nữa.

Sau này Trì Am mới biết cậu sinh ra là đã hiểu, đã gặp qua là không quên được, dù là thứ gì thì chỉ cần xem qua là ghi nhớ được ngay, nhanh chóng hiểu được mọi kiến thức, thứ người khác cần khoảng thời gian mấy chục năm để học thì cậu chỉ cần mấy năm đã có thể học xong. Cho nên dù vẫn còn nhỏ nhưng suy nghĩ, kiến thức, tài thao lược của cậu đã không thua gì người lớn.

Một vị Thập Thất hoàng tử như thế này thì làm sao có thể không khiến người ta phải sợ hãi?

Đến bây giờ Trì Am mới hiểu tại sao cậu lại hiểu biết nhiều, không giống một đứa trẻ như vậy.

Cậu trời sinh ra đã phi thường, dù trong thế giới này cậu ốm yếu nhiều bệnh, số phận thăng trầm, nhưng ông trời vẫn ưu ái cậu.

Nhưng trong mắt người khác, thì việc cậu sinh ra đã biết, cộng thêm đôi mắt trời sinh đã khác thường đó chính là yêu ma nhập thế, không được phép tồn tại.

Sau khi hiểu ra những chuyện này, Trì Am cũng không có phản ứng gì quá lớn, nên làm gì thì làm đó. Trong lòng nàng, nam nhân này đã đi cùng nàng từ thế giới này đến thế giới khác, cho dù vì lý do nào đó mà cậu không còn trí nhớ nữa thì bản năng của cậu vẫn còn đó, cho dù là lúc nào cậu cũng sẽ không ở thể yếu.

Cho nên, cho dù cậu trời sinh đã biết, tuổi còn nhỏ mà đã làm người ta kính sợ không thôi thì nàng vẫn không cảm thấy có gì kỳ quái.

Khi đó Phỉ Âm là người phụ trách tiết lộ tin tức này cho nàng, thấy nàng không có phản ứng gì ngoài ý muốn thì rất hài lòng, trong lòng cũng cảm thấy tiểu cô nương này thật kỳ quái, có phải là là đầu óc nàng quá thoáng rồi hay không? Sau này nghĩ lại thì mới thấy, với năng lực của chủ tử thì sớm muộn gì cậu cũng có thể thu phục được một tiểu cô nương suy nghĩ khó dù thế này, cho nên cũng không quá lo lắng.

Trì Am cứ thế mà lừa gạt được cho qua chuyện.

Nàng tự cho là mình lừa gạt được người khác, nhưng thực ra là do Thập Thất hoàng tử không để tâm đến việc này. Trong lòng cậu, cho dù nàng có như thế nào, có rắp tâm muốn làm gì thì cũng đã bị khóa chặt ở bên cạnh cậu, cả đời này cũng không có cách nào thoát ra được, nên đương nhiên sẽ không để ý những chuyện khác.

Sau khi Trì Am viết xong mười chữ lớn, đưa cho cậu kiểm tra, sau đó nhìn cậu hỏi: “Điện hạ, ta có thể viết thư cho phụ mẫu được không?”

Thập Thất hoàng tử ngẩng đầu nhìn nàng Trì Am lập tức nở một nụ cười ngọt ngào chưa từng chiến bại, nói bằng giọng sữa: “Sắp Tết rồi, ta nhớ phụ mẫu, muốn báo tin bình an cho họ biết.”

Thập Thất hoàng tử cầm khăn lau vết mực đọng trên tay cho nàng, lạnh nhạt nói: “Được.”

Trì Am lập tức vui mừng, lại mở ra một tờ giấy khác, vừa mài mực vừa nói với cậu: “Thời gian này chàng đã dạy ta rất nhiều chữ, ta đều nhớ hết. Giờ ta có thể viết thư cho phụ mẫu đọc rồi, họ đọc được nhất định sẽ rất vui.” Nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “Họ cũng sẽ rất thích chàng.”
Bình Luận (0)
Comment