Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 181

Mười năm trước khi Trì Am rời khỏi Hoài Lăng, nàng chỉ là một đứa trẻ, ký ức sâu đậm nhất của nàng về Hoài Lăng chính là nhà họ Trì và cây cố thụ cao lớn sẽ rụng lá trên sườn núi cách thành mười dặm.

Hiện giờ quay lại Hoài Lăng lúc giữa mùa hạ, sườn núi đó xanh mát bóng cây, mọi người đi qua đi lại, tràn đầy sức sống.

Xe ngựa đi vào Hoài Lăng, dừng lại trước cửa nhà họ Trì.

Phỉ Ấm chủ động tươi cười đi gõ cửa.

Người mở cửa là một môn đồng còn trẻ, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó phân nam nữ của Phỉ Âm, da mặt lập tức đỏ lên, rụt rè hỏi: “Vị... công tử này, xin hỏi công tử muốn tìm ai?”

Mặc dù Phỉ Âm là đàn ông có tướng mạo phụ nữ, là thái giám trong cung, nhưng y phục trên người hắn mặc là đồ của nam nhân, ăn vận vô cùng cao quý, ai nhìn còn tưởng là quý công tử của thế gia nào, làm người khác dễ dàng quên đi xuất thân của hắn.

“Trì lão gia và phu nhân của quý phủ có ở đây không? Hôm nay chủ tử của chúng tôi về đây cùng Trì cô nương, làm phiền tiểu ca đi thông báo một chút.” Lời nói của Phỉ Âm thân thiết, tư thái lại đoạn chính, không hề khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tên môn đồng kia ngẩn người ra một lát, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe ngựa được một đám hộ vệ mặc huyền y quây quanh bảo vệ đứng cách đó không xa, nhất thời cậu ta không phải ứng lại được, chỉ trả lời bừa một tiếng, bảo bọn họ chờ một lát, còn mình lập tức đi thông báo.

Người bên ngoài cửa không có vẻ gì là thiếu kiên nhẫn, cứ chờ đợi như vậy.

Bên trong xe, Trì Am có vẻ thấp thỏm không yên, cứ thò đầu ra bên ngoài để nhìn thử, chỉ muốn lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa, chạy vào bên trong, xem cha mẹ nàng trong thế giới này có được sống tốt hay không.

Nhưng nàng lại lo cho người yếu đuối bên cạnh mình, hơn nữa hắn nắm tay nàng, nàng cũng không tiện đẩy ra.

Đến khi bên trong cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, Trì Am tu luyện thành công, mắt tinh tại thính, nàng nghe rõ đó là tiếng bước chân của một người phụ nữ. Nàng vội vàng vén rèm lên, vừa hay nhìn thẳng về phía người phụ nữ xinh đẹp khoảng 30 tuổi.

“Am Am...” Hai mỗi người phụ nữ xinh đẹp kia hơi mấp máy, đôi mắt nhìn chăm chú về thiếu nữ đang thò đầu ra từ xe ngựa.

Trì Am lập tức quên hết những điều khác, nàng nhảy ra khỏi xe, lao về phía mẫu thân của mình.

Thập Thất hoàng tử nhìn tấm rèm che không ngừng rung lắc, thông qua khe hở thấy hai mẫu nữ bọn họ đang ôm nhau, đôi mắt màu tím sẫm của hắn lại chuyển đến lòng bàn tay trống không của mình, thần sắc trở nên lạnh nhạt.

Hai mẹ con mười năm không gặp, cuối cùng cũng thôi kích động, sau đó Lâm thị định kéo tay con gái vào cửa thì bị nàng kịp thời ngăn lại.

“Nương, vẫn còn có khách.” Trì Am vui vẻ nói.

Lúc này Lâm thị mới chú ý đến chiếc xe ngựa đứng cách đó không xa, xung quanh còn có những hộ vệ được huấn luyện bao quanh, trực giác cảm thấy thân phận của vị khách này không hề tầm thường.

Bà đang nghĩ như vậy liền nhìn thấy một người đàn ông bước từ trong xe ngựa ra.

Người hắn rất cao, thân hình hơi đơn bạc, ăn vận giống như một quý công tử nhưng sức sống trên người khi có khi mất, như một người sắp chết tới nơi.

Ánh mắt của Lâm thị rơi vào gương mặt đẹp trai anh tuấn của hắn, nước da trắng nhợt vì bệnh, nhìn có vẻ là người đã bệnh từ lâu, đi được vài bước lại thở một hơi, nhìn hắn như vậy người khác không khỏi thở dài, vốn dĩ là có số phú quý nhưng lại bạc phúc nên không được hưởng sự phú quý vô biên đó.

Đến khi hắn lại gần, khi nhìn rõ đôi mắt tím thẫm của hắn, Lâm thị mới kinh ngạc kêu lên một tiếng.

“Đây là...”

“Nương, người này là Thập Thất hoàng tử.” Trì Am dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy được, nói nhỏ cho bà biết: “Cũng là người mà nữ nhi thích, đời này con chỉ gả cho chàng ấy thôi, nương đừng khắt khe với chàng ấy quá.”

Lâm thị: “...”

Lâm thị khó khăn lắm mới gặp được đứa con gái xa nhà hơn mười năm nay, còn chưa kịp vui mừng thì nàng đã hùng hổ tuyên bố một tin như vậy, khiến bà mặt tròn mắt dẹt, hoàn toàn không phản ứng lại được.

Thập Thất hoàng tử bỗng dưng lấy tay che miệng khẽ họ một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên.

Hắn cũng là người tại thính mắt tinh, đương nhiên là hắn nghe được tuyên bố hùng hổ của Trì Am với mẫu thân của mình, tâm trạng hăn lập tức trở nên rất tốt, nếu không phải vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu tương lai thì hắn đã ôm tiểu cô nương này vào lòng rồi.

Trì Am vội vàng đi tới dìu hắn, nói với mẫu thân: “Nương, bên ngoài gió lớn, mau vào trong đi.”

Lâm thị mơ mơ màng màng, ừ một tiếng theo bản năng.

Một tay Trì Am đỡ người đàn ông yếu đuối này, một tay đẩy mẫu thân mình để bọn họ cùng đi vào trong. Phía sau, Phỉ Âm và các thị vệ cũng tự giác đi vào trong.

Một lúc sau, trước cửa nhà họ Trì trở lại sự yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment