Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 196

Trong lòng Trì Am thấy buồn cười, nhìn dáng vẻ của đệ đệ rõ ràng chính là tên nghịch ngợm. Nếu không nghịch ngợm, cũng sẽ không còn nhỏ tuổi thể này mà lại đi theo đệ tử của Trì gia tới đây rèn luyện, xém chút rơi vào địa bàn của yêu tộc không ra ngoài được.

Trì Hiên gặp tỷ tỷ xong lại đi gặp tỷ phu tương lại là Thập Thất hoàng tử, phát hiện đôi mắt của Tư Ngang thật sự là màu tím. Trì Hiên không nhịn được mà thấy hơi lo lắng. Hắn không sợ hãi, chỉ lo lắng nếu Thập Thất hoàng tử thật sự là yêu ma giáng thế, vậy tỷ tỷ của hắn phải tính sao đây?

Cuối cùng Trì Am cũng gặp được đệ đệ ở thế giới này, cũng đưa hắn ra ngoài an toàn, tâm trạng cũng không tệ. Nàng biết lần này có thể thành công đưa họ ra khỏi đây cũng đều nhờ Thập Thất hoàng tử.

Đợi chiếc thuyền rời khỏi hòn đảo kia, Trì Am lại hỏi cha mình những chuyện xảy ra sau khi họ rơi xuống nước.

Trì Tĩnh thở dài nói: “Sau khi bọn cha bị cuốn vào nước đều hôn mê. Lúc tỉnh dậy đã phát hiện mình đang bị nhốt trong hang động. Người canh chừng là một nhóm yêu.” Nói tới đây, ông ấy cười gượng: “Lúc trước từng nghe nói Vân Trạch có rất nhiều yêu ma quỷ quái, không ngờ là thật. Tuy đám yêu canh chừng kia không phải rất lợi hại, nhưng số lượng lại rất nhiều, muốn phá vỡ phòng thủ để rời khỏi là chuyện không dễ. Hơn nữa, cha có thể cảm nhận được yêu ở nơi này lợi hại hơn. Nếu phải đánh nhau, bọn cha chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho đám yêu kia.”

Loài người trong mắt yêu quái cũng là một loại thức ăn. Đây cũng là mâu thuẫn không thể thoả hiệp giữa nhân loại và yêu.

Yêu ăn người, thiên sự trừ yêu. Giữa yêu và thiên sư là cục diện không chết không thôi.

“Sau đó cũng không biết thế nào, đám yêu đó lại thả bọn cha đi. Chúng cảnh cáo không được đến Vân Trạch nữa. Nếu không lần sau sẽ không may mắn thế này đâu.” Trì Tĩnh nói xong, không nhịn được mà nhìn sang Trí Am, muốn nói lại thôi.

Trì Am chưa từng thấy dáng vẻ này của cha mình, nàng cười nói: “Lần này có thể bình yên rời khỏi đây cũng coi như may mắn. Lần sau kêu mọi người đừng tới đây nữa. Ít ra... tốt nhất là mấy năm gần đây đừng tới nữa.”

Trì Tĩnh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi tiếp.

Thật ra trong lòng họ đã biết, tại sao đám yêu đó sau khi bắt họ xong lại không làm họ bị thương ngược lại còn thả họ đi, nhưng trong lòng không nhịn được cảm thấy may mắn.

Đợi nữ nhi rời khỏi, Trì Tĩnh nhìn nơi có sương mù dần dâng lên ở bên ngoài, không nhịn được mà thở dài.

Năm đó lời tiên tri của Quốc sư, yêu ma giáng thế, nhân gian hỗn loạn, mấy chục năm sau quả nhiên thế gian xuất hiện ngày càng nhiều yêu ma làm loạn. Người trong khắp chốn nhân gian đều lo sợ, ngay cả thiên sư ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, cả người mệt nhoài.

Một ngày nào đó, nhân gian không còn phải chịu sự quấy rối của yêu ma quỷ quái thì lúc đó mới được thái bình.

Trì Am trở lại trong khoang thuyền, thấy Phỉ Âm đang canh giữ ở đó thấp giọng nói với nàng, Thập Thất hoàng tử vừa mới uống thuốc xong, đã nghỉ ngơi rồi.

“Có lại nôn ra máu nữa không?” Trì Am nhỏ tiếng hỏi.

Phỉ Âm cười nói: “Không có, chủ tử trông có vẻ khá tốt.”

Trì Am nhìn hắn với nét mặt biết ơn, cũng không biết liệu hắn có biết chủ tử mà mình đang hầu hạ là sự tồn tại như thế nào hay không? Bọn họ trung thành đến mức không nhìn ra được sự khác thường của hắn.

Trì Am đi vào trong phòng vén rèm giường lên, thấy nam nhân đang nằm trong chăn đệm nghỉ ngơi.

Tóc của hắn xoã trên gối, gương mặt xanh xao, sức sống lúc đứt lúc nối khiến người khác nghi ngờ hắn còn có thể sống được bao lâu.

Trì Am vươn tay chạm vào gương mặt hắn, nàng không cách nào chắc chắn Tư Ngang trong thế giới thứ nhất có phải là hắn hay không.

Thuyền đi được nửa ngày, cuối cùng rời khỏi hồ không nhìn thấy đầu cuối, đi tiếp vào trong màn sương.

Giống như khi bọn họ đến, trong màn sương, chiếc thuyền tự do di chuyển. Nhưng lần này không có vật âm tà tấn công họ trong màn sương nữa, khắp nơi đều rất yên tĩnh. Thuyền lại đi hơn nửa ngày, cuối cùng ra khỏi màn sương trở về con sông, rừng cây hai bên bờ lúc thưa thớt lúc rậm rạp.

Con thuyền đi ngược dòng, mãi cho đến tối có thể nhìn thấy đầm lầy khổng lồ của Vân Trạch từ đằng xa.

Cuối cùng họ cũng ra khỏi nơi kỳ lạ như Vân Trạch này, trở về nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment