Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 256

Trong rừng rậm trời tối rất nhanh.

Trì Am nằm bò trên lưng Tư Ngang, lắng nghe tiếng dã thú kêu gào thỉnh thoảng sẽ truyền ra từ trong rừng, trong lòng căng thẳng.

Từ trong trí nhớ, cô biết nơi hoang dã của thế giới này tràn ngập đủ loại dị thú, đám dị thú này giống như dã thú hoặc sâu bọ phiên bản phóng to trong xã hội hiện thực, sức chiến đấu mạnh đến bất ngờ. Người thường gặp phải chúng thì đa số khó tránh khỏi cái chết, giống như mấy con bò cạp đỏ khi cô vừa đến thế giới này.

“Tư Ngang...” Cô nhỏ giọng gọi một tiếng.

Trong rừng rậm yên tĩnh, Tư Ngang bước đi không gây ra tiếng động, nghe thấy tiếng kêu của cô liền khẽ đáp một tiếng.

“Năm trăm mét đằng trước có dị thú.” Giọng cô hơi ậm ừ, cứ như ngậm trong miệng.

Tư Ngang lặng lẽ đi vòng sang hướng khác, đi một lát đến dưới một gốc cây đại thụ, cõng cô nhẹ nhàng nhảy lên chạc cây, tiến vào một hốc cây rồi mới thả cô xuống.

Anh đè lên đồng hồ đeo tay, một luồng ánh sáng mờ nhạt phát ra chiếu sáng hốc cây mà họ đang bên trong.

Hốc cây không lớn, nhưng có thể cho hai người nằm thẳng, bên trong rất sạch sẽ, dưới đáy trải một lớp cỏ khô tỏa ra mùi cỏ xanh, rất hiển nhiên là có nhân loại hoặc động vật từng cư trú đây.

“Chắc hẳn đây là nơi Vũ tộc hay qua đêm trong rừng.” Tư Ngang treo đồng hồ sang một bên làm đèn tường, kéo cô đến bên cạnh, còn mình ngồi xuống nghỉ ngơi: “Đêm nay chúng ta ngủ ở đây một đêm.”

Nói rồi, anh tùy tay lấy lương khô hành quân trong ba lô, đưa cho cô một miếng: “Chắc không ngon lắm đâu, nhưng bây giờ đã tối rồi, ngày mai anh sẽ kiếm ít đồ ngon cho em ăn.”

Trì Am hé miệng ăn lương khô hành quân không có mùi vị gì, vừa nhai vừa nói: “Không sao đâu, mùi vị này còn ngon hơn lương khô mà người thường hay mang theo, em cũng không kén ăn.” Mặc dù lúc có thể thỏa mãn thú vui ăn uống thì cô sẽ không làm mình chịu thiệt, nhưng vào thời điểm đặc thù, cô cũng biết có chừng có mực.

Ăn lương khô xong, dùng nước mang theo rửa mặt qua loa một chút, hai người bắt đầu nghỉ ngơi.

Tư Ngang ngồi tựa vào vách hốc cây, cởi áo khoác quân trang ôm cô vào lòng, cứ thể đi vào giấc ngủ.

Nhiệt độ không khí trong rừng ban đêm rất thấp, nhưng Trì Am nằm trong lòng anh nên không cảm thấy bên ngoài lạnh lẽo, nghe trong rừng thỉnh thoảng truyền ra tiếng dị thú gào rồng, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Hôm sau, họ tiếp tục bôn ba trong rừng.

Có mấy lần Trì Am nhìn thấy bóng dáng Vũ tộc bay qua bầu trời, cuối cùng cũng biết tại sao những người này từ bỏ phương tiện giao thông tiện lợi mà đi bộ trong rừng, hiển nhiên là không muốn gợi ra sự chú ý của đám Vũ tộc.

“Mặc dù Vũ tộc không coi con người là thức ăn như người Romasen, hơn nữa trên một vài chuyện cũng hợp tác với con người, nhưng họ cũng không thân mật với con người gì cho cam. Họ trời sinh tính cách lạnh lùng, sống tách biệt với đời, tốt nhất đừng xung đột chính diện với họ, nếu không thì sẽ rất phiền toái.” Tư Ngang giải thích cho cô.

Trì Am tò mò hỏi: “Nơi Vũ tộc sinh sống là thế nào?”

“Bình thường họ sống rải rác, quan hệ tộc đàn rất lạnh nhạt, nhưng đối ngoại lại cực kỳ đoàn kết. Họ xây nhà trên vách đá và trong rừng, không xây dựng thành phố, sống theo bầy đàn như con người. Nếu một mình gặp phải mấy Vũ tộc thì không cần lo, nhưng nếu quá nhiều thì lại không được.”

Hai người vừa đi vừa nói, mặc dù ở trong rừng rậm nguy cơ khắp nơi, nhưng cứ có cảm giác không căng thẳng lắm.

Trong lòng Trì Am không khỏi có cảm giác quái di.

Cô tu luyện gần ba tháng, ngũ cảm dần dần rõ ràng, có thể cảm nhận được sự khác thường từ nơi xa, cho nên cô thường xuyên có thể kịp thời tránh thoát nguy hiểm từ chung quanh, đây là chỗ dựa của cô. Nhưng Tư Ngang lại biết rõ động tĩnh chung quanh như lòng bàn tay, thỉnh thoảng cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã lặng lẽ né tránh rồi. Chẳng lẽ đây chính là thực lực của đàn ông sở hữu gen chiến sĩ của thế giới này?

Sau khi biết điểm này, Trì Am mới rõ tại sao Tư Ngang lại phái đám thân vệ kia đi chỗ khác chứ không cần người đi cùng mình.

Bởi vì bản thân anh đã là người mạnh nhất rồi, không cần người khác bảo vệ, những người kia ngược lại còn trở thành trói buộc đối với anh.

Hai người đi hai ngày trong rừng, cuối cùng cũng tới gần đích đến.

Tư Ngang nhìn máy thăm dò trong tay. Kim đồng hồ của máy thăm dò nhẹ nhàng run rẩy, đèn hiển thị biểu hiện điên cuồng hơn bất cứ lúc nào, cho thấy họ đã cách đích đến rất gần.

Tư Ngang vén cỏ dại trước mặt, kéo Trì Am lặng lẽ đi về phía trước.

Từ xa, họ đã nghe thấy tiếng dã thú gào thét và tiếng loài chim vỗ cánh, thỉnh thoảng lại có đại thụ đổ ập xuống ở nơi xa.

Tình huống khác thường này khiến vẻ mặt hai người khựng lại. Tư Ngang giơ tay ra hiệu cho Trì Am rồi bế cô lên, nhẹ nhàng nhảy lên một cành cây của thân cây cao ba mét, sau đó mượn cành cây đan xen chung quanh nhảy trong rừng, đi về phía phát ra động tĩnh đằng trước.

Không lâu sau, họ nhìn thấy tình huống xảy ra ở bên kia.

Chỉ thấy trong rừng cây đằng trước, một người đàn ông có đôi cánh trắng sau lưng đang chiến đấu với một con trăn lớn dài hơn mười mét.

Người đàn ông có đôi cánh lông vũ trắng kia đương nhiên không phải là thiên sứ, mà là Vũ tộc, một trong những chủng tộc có trí tuệ của thế giới này. Con trăn lớn kia là một loại mãng xà biến dị, vô cùng khỏe, cái đuôi to dài vỗ sang bên cạnh, một thân cây cao mấy mét lập tức bị gãy ngang thân.

Chung quanh toàn là cây cối bị đổ gãy và làm cây bị đè bẹp, một đống ngổn ngang, song người đàn ông Vũ tộc và con trăn khổng lồ kia vẫn đang chiến đấu hăng say, hai bên đều đỏ cả mắt. Đôi cánh của người đàn ông Vũ tộc đã bị rơi rất nhiều lông vũ, máu nhuộm đỏ lông vũ mịn màng, có thể thấy anh ta bị thương không nhẹ. Mà trên thân con trăn cũng có rất nhiều vết thương bị cào. -

- Mặc dù phạm vi chiến đấu của một trăn một Vũ tộc lan tỏa rất rộng, nhưng Trì Am và Tư Ngang đều không dao động.

Trì Am đã trải qua rất nhiều thế giới, con trăn lớn cỡ này cũng từng thấy rồi, ở thế giới man hoang thời kỳ viễn cổ, đám đại yêu quái đáng sợ kia còn ghê gớm hơn con trăn này, cho nên thấy cảnh này, cảm xúc của cô cũng chẳng mấy dao động.

Cô xem trận chiến bên dưới một lát rồi dời mắt sang chỗ Tự Ngang, phát hiện vẻ mặt của anh cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lãnh khốc, lạnh lùng nhìn trận chiến bên dưới.

Hai người đều không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát.

Mãi tới khi một người một trăn bên dưới kéo nhau chết chùm, Tư Ngang mới bể Trì Am nhảy xuống.

Tư Ngang dùng súng giảm thanh bắn một phát lên đầu con trăn, đầu của nó lập tức phát nổ như dưa hấu. Sau khi xác nhận nó đã chết đứ đừ, anh mới tiến về phía Vũ tộc, kiểm tra tình hình của anh ta, phát hiện anh ta đã tắt thở, liền lấy một tấm thẻ từ ở trên người anh ta.

Tư Ngang chăm chú nhìn tấm thẻ từ này. Thẻ từ có chiều rộng và chiều dài bằng hai ngón tay khép lại, màu đỏ thẫm, bên trên có hoa văn kỳ lạ.

Anh quan sát một lát sau rồi quay sang mỉm cười nhìn Trì Am: “Am Am, chúng ta có thể trở về nhanh thôi.”

Trì Am không rõ thẻ từ này là thứ gì, nhưng thấy anh đều tự biết trong lòng thì cũng cười với anh.

Sau đấy, Tư Ngang lại lục được mấy thứ từ trên người Vũ tộc, có chìa khóa, thẻ thân phận, máy liên lạc giản dị, còn có một món vũ khí điện từ nhỏ nhắn.

“Sao lúc nãy anh ta không dùng vũ khí để đối phó với con trăn này?” Trì Am khó hiểu.

Trên người có vũ khí mà lại không dùng, cứ thế dùng thân thể kéo con trăn chết chùm, Vũ tộc này chết thật oan uổng.

Tư Ngang dùng một cái tủi trong suốt đựng mấy món đồ này, đồng thời giải thích: “Bởi vì Vũ tộc tự nhận là chủng tộc được thiên thần chiếu cố, cho rằng vũ khí do con người phát minh sẽ khiến bản năng chiến đấu của họ thoái hóa, cho nên khi chiến đấu với dị thú, Vũ tộc sẽ không bao giờ sử dụng vũ khí. Nếu dùng vũ khí giết chết dị thú thì đối với họ là sự sỉ nhục khắc sâu trong xương tủy.”

Cho nên Vũ tộc này cứ thế chết một cách uất ức. Mặc dù trong lòng anh ta, anh ta không cho rằng mình uất ức, mà là chết trong vinh quang.

Trì Am chợt nghĩ, tại sao chủng tộc này lại ngu xuẩn thế?

Ba loại chủng tộc có trí tuệ ở thế giới này đều có ưu thế riêng biệt.

Người Romasen có năng lực sinh sản cực mạnh, khiến chúng sẽ không bao giờ bị tuyệt chủng; con người thì sở hữu năng lực phát minh sáng tạo khiến họ có rất nhiều vũ khí công nghệ cao sát thương quy mô lớn để bảo vệ mình; Vũ tộc thì có năng lực phi hành và trinh sát, không cần dùng máy thăm dò cũng có thể tìm được hết thảy quặng năng lượng mà con người yêu cầu.

Con người chọn hợp tác với Vũ tộc chính là vì thế.
Bình Luận (0)
Comment