Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 261

Mãi tới khi tay anh chậm rãi tháo nút cài trên thiết bị ức chế, cảm giác thoát khỏi trói buộc trên cổ khiến cô giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

Trì Am trợn tròn mắt nhìn người đàn ông rõ ràng đang rất bình tĩnh nhìn mình, nhưng trong đôi mắt lại sắp sửa dâng lên gió bão, trái tim khẽ co rút, trong lòng rung động từng đợt, một loại nguy hiểm khó có thể miêu tả thành lời mách bảo cô rằng hãy mau chóng trốn đi.

Bản năng khắc trong mã gen kêu cô hãy mau bỏ trốn.

Nhưng không cho cô thời gian chạy trốn, anh đã đè cô dưới người, xích lại gần, ngón tay mơn trớn làn da bên cạnh động mạch chủ, nói bằng giọng kìm nén khàn khàn: “Am Am, cuối cùng cũng chỉ còn hai người chúng ta thôi, sẽ không có ai đến đây quấy rầy.”

Không giống như trong thành phố, cũng không giống như trong doanh địa, chung quanh khắp nơi là những người đàn ông bị gien chiến sĩ khống chế. Nơi này chỉ có họ, sẽ không có ai quấy rầy.

Trì Am: “...”

Cô cười gượng, nhỏ giọng nói: “Tư Ngang, cần gì phải tháo thứ này ra chứ? Em đã đeo quen rồi.”

Lúc nói câu này, cô âm thầm rơi lệ trong lòng.

Ai mà quen đeo cái dây xích chó đó chứ? Nhưng trông anh quá đáng sợ, cứ như thể sẽ “làm” cô tới chết trong tổ chim này, trong lòng cô đang rất hoảng loạn rất sợ hãi đây!

Nghe nói nếu nữ nhân mở khóa mã gen của người đàn ông xong, người đàn ông tiếp nhận mã gen của nữ nhân sẽ biến thành dã thú, bị dục vọng nguyên thủ thao túng điều khiển, có thể bum trời bum đất bum ngôi sao. Đã thế còn chỉ có mỗi một người phụ nữ, người phụ nữ đó sẽ bị họ bum tới mức khóc lóc van xin.

Mà bây giờ chỉ còn lại hai người họ, còn là một nam một nữ, dáng vẻ đáng sợ của anh lúc này cũng đã nói rõ tất cả.

Người đàn ông hôn lên mí mắt của cô, cứ như thể đang nói với cô rằng đừng sợ, nhưng bàn tay lại dễ dàng kéo quần áo của cô ra, chậm rãi nói: “Chẳng phải em luôn chê thiết bị ức chế xấu hay sao? Hôm nay không cần đeo nó.”

Nói rồi, tay anh khẽ động, thiết bị ức chế lập tức bị anh tùy tay ném xuống mặt đất.

Một tiếng “cạch” truyền đến, da đầu Trì Am run lên, lại nhìn vẻ mặt hung ác của anh, trong lòng cũng hạ quyết tâm, hai tay ôm cổ anh hôn lên thật mạnh.

Thực ra cô đang muốn nắm giữ quyền chủ động, để mình quyết định tiến triển sự việc, nhưng người đàn ông đang muốn bum trời bum đất bum cô này lại khỏe như vậm, không xoay người được nên đành phải giữ nguyên dáng vẻ này.

Anh im lặng nhìn cô, mãi tới khi cô lúng túng lùi lại, anh nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt màu tím sắp nổi gió bão, sau đó không nhịn được mà bật cười.

Rõ ràng là động tác rất bình thường, lại bị anh làm ra cảm giác như nối điện. Anh lại nở nụ cười hết sức dịu dàng với cô, nói: “Am Am, em sẵn sàng chưa?”

Trì Am: “...”

Cho dù cô chưa sẵn sàng thì anh cũng sẽ hưởng thụ quyền lợi thuộc về anh, còn không bằng nói sẵn sàng luôn đi.

Cô hít một hơi thật sâu, nói với anh: “Làm ơn chừa lại cho em một hơi đi, đừng hung ác quá.”

Nghe vậy, anh cúi đầu nở nụ cười, dịu dàng nói: “Em yên tâm, anh sẽ chừa lại cho em một hơi!”

Gen chiến đấu bị kiềm chế mấy chục năm giờ khắc này đã hoàn toàn thức tỉnh. Bị ảnh hưởng bởi mã gen của cô, chúng kêu gào muốn được mở khóa, để chúng phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ của mình.

Suốt ba ngày trời, Trì Am suýt nữa tắt thở.

Cô bất mãn đạp anh một phát, tức giận nói: “Anh bảo chừa lại cho em một hơi là thế này hả?”

Người đàn ông để trần nửa người trên ôm cô vào lòng, động tác này khiến tổ chim lắc lư giữa không trung, giống như chiếc nôi khổng lồ của con nít. Nhưng chiếc nôi này lại được dùng để làm chuyện người lớn, cảm giác đúng là một lời khó nói hết.

Trì Am từ chối nghĩ tới nó.

Anh đút cho cô uống một ngụm nước, nhìn cô với vẻ mặt hơi thỏa mãn, nói: “Nếu không chừa cho em một hơi thì em sẽ nằm ở đây nửa tháng.”

Nửa tháng...

Da mặt Trì Am cứng đờ.

Cho uống nước xong, anh hôn lên đôi môi khô ráo của cô, nói tiếp: “Em biết em ngọt ngào cỡ nào không? Mã gen của em lúc nào cũng thúc giục bản năng của anh, ăn mòn ý chí của anh, khiến anh không thể rời khỏi cơ thể của em...”

“Đừng nói nữa!” Trì Am vô cùng xấu hổ, thậm chí muốn đội quần.

Người không biết còn tưởng anh đang ngâm nga thánh ca gì đó nữa đấy, xấu hổ không chịu nổi.

Thấy cô thực sự không thích nghe những lời như vậy, anh khẽ mỉm cười, không nói tiếp.

Nhưng đúng như lời anh nói, anh gần như không thể từ chối tín hiệu từ mã gen của cô, phóng túng bản năng gen của mình, cam tâm tình nguyên mở khóa mã gen của mình, bị gen của cô quấn lấy, khiến anh thần phục dưới chân cô, cung phụng cô là nữ vương.

Cô là công chúa của anh, nữ vương của anh, chủa tế sinh mệnh của anh.

Trước kia thành phố trung tâm không phải chưa từng phái nữ nhân trưởng thành đến đây, nhưng mã gen của anh vẫn tĩnh lặng như mặt nước, không có chút phản ứng. Điều này khiến anh biết rằng những người đó đều không phải là người mà anh đang chờ đợi. Khi cô vừa xuất hiện là đã khiến mã gen của anh sôi trào hừng hực như ngọn lửa, mặc dù anh không thấy rõ gương mặt cô, thậm chí anh còn không biết cô là ai.

Khi cuối cùng Trì Am cũng được ăn một bữa cơm bình thường trong suốt ba ngày qua, cô nghiêm túc nói với anh: “Đưa thiết bị ức chế cho em, em đeo nó vào là được thôi mà?”

Anh đút cho cô ăn một miếng thịt nướng, vừa hôn cô vừa nói: “Ở bên cạnh anh, em không cần đeo thứ đó.”

Không, cô cảm thấy rất cần nó, chưa từng cần nó lúc nào như lúc này!

Nếu không đeo thì anh sẽ thật sự làm chết cô ở trên giường mất, như ba ngày vừa qua, mỗi lần cô đều cho rằng mình sắp chết.

Đàn ông thế giới này quá biến thái, nhất là thân thể đã được cải tạo của họ càng biến thái hơn.

Cô đánh không lại, trốn tránh là được chứ gì?

Tư Ngang giả vờ như không thấy ánh mắt của cô, bình tĩnh cho cô ăn no, sau đó bể cô đến bên bờ suối tắm rửa sạch sẽ, rồi lại bể cô trở về tổ chim.

Tổ chim nhẹ nhàng đung đưa khi họ nhảy lên.

Trì Am buồn ngủ vì sự dao động đầy quy luật này. Nói thật, nếu bỏ qua cảm giác xấu hổ kia, nằm ngủ ở đây cũng rất thoải mái đấy, chẳng trách Vũ tộc đều thích xây tổ chim trong nhà làm giường ngủ.

Thấy cô vẻ mặt buồn ngủ mà vẫn cố gắng trợn tròn mắt nhìn mình, Tư Ngang hơi buồn cười, vuốt ve gương mặt trở nên hồng hào quyến rũ vì được đàn ông thỏa mãn, dịu dàng nói: “Em ngủ đi, anh không quấy rầy em đâu. Chờ em ngủ no giấc, chúng ta sẽ rời đi.”

Nghe vậy, Trì Am yên tâm ngủ.

Có trời mới yên tâm nổi.

Đến khi tỉnh lại, Trì Am giơ tay cho một phát, để lại vết đỏ nhợt nhạt trên người anh, màu sắc nhợt nhạt đó chẳng những không phá hủy vẻ đẹp dương cương tuấn mỹ của anh mà ngược lại còn tăng thêm phần gợi cảm cho anh, khiến cô nhìn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Anh cúi đầu bật cười, cứ như thể đang thưởng thức phản ứng của cô.

Cút đi! Trì Am lại giơ móng vuốt lên cho một phát.

Mãi tới khi trên đỉnh đầu bắt đầu vương vãi đốm sáng sáng sủa, biểu thị ban ngày đã đến, cô lười biếng nằm ở đó không muốn nhúc nhích.

Rõ ràng đều là tài xế lâu năm, nhưng cô phát hiện mỗi một thế giới anh đều có thể mở khóa kỹ năng mới.

Nhưng mà, cuộc sống thế này thật sự rất thoải mái, khiến người ta hơi không nỡ rời đi, quả nhiên Vũ tộc rất biết hưởng thụ.

Lại lần nữa ôm cô đến bên nước ấm tắm rửa, anh lấy quân trang đã được giặt sạch mặc từng món cho cô, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Trì Am không rõ có gì mà phải tiếc nuối. Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng có thể rời đi thì cô vẫn rất vui, vậy là lập tức lên giây cót tinh thần, xoa tay chuẩn bị đi thám hiểm.

“Chúng ta sẽ đi tra xét chỗ đó hả?” Trì Am hỏi anh.

Người đàn ông nhìn xuống cổ của cô.

Trì Am lập tức che thiết bị ức chế, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh. Bây giờ cô cực kỳ thích cái vòng xích chó này, ước gì lúc nào cũng đeo nó.

Vẻ mặt anh càng thêm tiếc nuối, nói: “Nếu sớm biết em khỏe thế này thì đáng lẽ nên ở lại thêm mấy ngày nữa.”

Trì Am đen mặt: “Nếu còn ở lại thì em sẽ không khỏe nữa đâu.”

Vẻ mặt anh càng tiếc nuối hơn, mặc dù không biểu hiện quá rõ, nhưng dáng vẻ còn chưa đã thèm ấy lồ lộ ra hết bên ngoài rồi. Sau khi được anh phổ cập kiến thức, Trì Am biết lần đầu tiên đàn ông mở khóa gen bình thường sẽ kéo dài từ ba ngày trở lên, mà một số nam nhân lợi hại hơn thì thời gian mở khóa gen càng dài.

Sắc mặt Trì Am càng ngày càng đen, tên này mở khóa gen bốn ngày còn không coi là dài hay sao?

Trì Am không quan tâm tới anh, kiên quyết kéo anh đi về phía đích đến. Hôm nay dù gì đi nữa họ cũng phải rời khỏi tổ chim này, không thì sẽ thật sự chết người mất.
Bình Luận (0)
Comment