Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 266

Thế là Lục Hành liền nhìn quang minh chính đại, vừa nhìn vừa nói: “Cô đột nhiên trở nên càng nữ tính như thế này đúng là không quen, nếu mập hơn một chút thì chính là đại mỹ nhân đấy, sẽ có càng nhiều đàn ông điên cuồng vì cô. Lần này quan chỉ huy trở về, tôi không cảm nhận được thực lực cao nhất của anh ấy ở đâu, có thể thấy được gen của anh ấy đã được mở khóa, đều là công lao của cô.”

Mở khóa gen là cách nói văn vở thôi, mọi người đều biết bọn họ đã làm chuyện íọ kia với nhau rôi.

Trì Am suýt nữa phun miểng hoa quả trong miệng.

Cô ho khan hai tiếng, bỗng thấy thẹn quá hóa giận: “Mấy câu kiểu đó thì đừng có nói ra ngoài.” Đang tức giận, cô đột nhiên nhớ tới hôm qua lúc gặp đám Mèo Rừng, ánh mắt họ nhìn mình vừa kinh hãi vừa rối rắm, chẳng lẽ là vì chuyện này?

Ngay sau đó, Trì Am liền nhỏ giọng hỏi Lục Hành.

Lục Hành cười hừ một tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn đứa quê mùa: “Tôi thật sự nghi ngờ cô lớn lên bằng cách nào đấy. Hôm qua đám Mèo Rừng nhìn thấy cô thì chắc hẳn cô mới thân thiết với quan chỉ huy không lâu, toàn thân đều là mã gen của anh ấy, mà gen của quan chỉ huy nổi tiếng là táo bạo đáng sợ, bình thường anh ấy thu liễm hơi thở còn không sao, lỡ chọc giận anh ấy thì không ai dám trực tiếp chống lại anh ấy cả. Cũng không trách lúc thầy cô họ lại kinh hãi.” -

- Trì Am: “...”.

Cái thế giới mắc dịch này!

Thấy cô không nói gì, Lục Hành lại nói: “Nếu quan chỉ huy đã trở thành người đàn ông đầu tiên của cô thì cô có nghĩ tới người đàn ông thứ hai là ai không? Cô thấy tôi thế nào?” Anh ta tự đề cử.

Trì Am giơ kiếm trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn chết hả?”

Lục Hành: “...”

Đám Mèo Rừng ở cách đó không xa rụt cổ, xê dịch sang chỗ khác, cảm thấy khí thế của Trì Am lúc tức giận có thể sánh bằng quan chỉ huy của họ, trong lúc nhất thời khiến người ta không thể phân biệt được khí thế trên người cô là vì dính đầy mã gen của Tự Ngang, hay là vì bản thân cô vốn lợi hại như thế.

Lục Hành biết tam quan của cô gái này có vấn đề, cho nên bị cô từ chối một cách hung ác như vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chẳng qua vẫn rất nghẹn lòng.

Sắc trời dần tối, Mèo Rừng đào bốn quả trứng kiến cát chôn dưới đất, đựng trong hai cái rổ đan bưng tới cho Trì Am.

Trì Am cho Mèo Rừng hai quả trứng kiến cát để họ chia nhau ăn, hai quả còn lại cô mang về.

Còn Lục Hành, hoàn toàn không có phần của anh ta.

Mấy binh lính đi theo Lục Hành ra ngoài nhìn anh ta bằng ánh mắt trách móc, cứ như đang trách anh ta không nên chọc giận phụ nữ. Mặc dù họ cũng không thèm thuồng gì một miếng trứng kiến cát, nhưng trứng kiến cát này là do phụ nữ tặng mình, có ý nghĩa khác hẳn.

Đám Mèo Rừng hạnh phúc vô cùng, cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc hơn bây giờ, bởi vì họ nhận được quà tặng của phụ nữ.

Trong lòng đã quyết rồi, hai quả trứng cát này không thể ăn, coi chúng như đồ gia truyền.

“Cô tính mang chúng về hả?” Lục Hành làm lơ oán niệm của đám binh lính sau lưng, vẫn tươi cười bắt chuyện với cô.

“Ừ.” Trì Am nhìn anh ta, cố tình nói: “Tôi muốn mang về cho Tư Ngang ăn.”

Lục Hành bị nhét cơm chó đầy mồm, nghẹn lòng tới mức không có lời nào để nói.

Đám Mèo Rừng đột nhiên cảm thấy không còn hạnh phúc như trước nữa, người đàn ông hạnh phúc nhất là quan chỉ huy của họ mới đúng.

Sau khi trở lại doanh địa, Trì Am không thấy Tư Ngang đứng gác ở cửa, bèn hỏi: “Anh ấy chưa họp xong à?”

Lục Hành mở cửa xe cho cô: “Lần này đi điều tra năng lượng, quan chỉ huy nhận được tin tức tỉ mỉ chính xác hơn hẳn, lại thêm có đám Mục Tử Yến nên cần phải lập ra kế hoạch chu toàn, mau chóng cướp đoạt mạch khoáng Lân Phách Tinh, để tránh nó nằm trong tay Vũ tộc sẽ bị lãng phí.”

Vị trí của quặng Lân Phách Tinh tính ra được xem như địa bàn trước đây của con người, nếu không phải Vũ tộc dần dần vượt quá giới hạn, con người rất ít khi đến đó thì cũng sẽ không biến thành vùng đất vô chủ trong tiến trình lịch sử.

Bây giờ nếu đã phát hiện Lân Phách Tinh ở đó thì thuận thế thu hồi lại cũng không sao.

Trì Am ừ một tiếng, ôm hai quả trứng kiến cát về phòng.

Mãi tới đêm khuya, Tư Ngang mới trở về.

Trì Am nằm trên bàn ngủ say sưa, cảm nhận được hơi thở của anh thì liền mở mắt ra, thấy người đàn ông ngồi trên giường nhìn mình. Anh mặc quân trang phẳng phiu càng trông anh tuấn phi phàm, hai loại khí chất lạnh lùng và cảm dục hòa trộn với nhau một cách hoàn hảo trên người anh, dưới ánh đèn leo lét càng dụ dỗ khiến trái tim người ta run lên.

Cô dụi mắt, nhổm người dậy nói: “Anh về rồi à. Ăn cơm chưa? Em mang trứng kiến cát về cho anh, nghe nói rất có dinh dưỡng, anh ăn một quả đi.”

Anh ừ một tiếng, cởi áo khoác quân trang, lên giường ôm cô vào lòng, thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói bằng giọng trầm thấp khàn khàn: “Em ngủ trước đi.”

Trì Am ừ một tiếng, chẳng mấy chốc đã ngủ trong lòng anh.

Cảm nhận được hô hấp của cô trở nên đều đặn, anh hơi cúi xuống khẽ chạm vào môi cô, chậm rãi mút lấy đôi môi của cô, mãi tới khi hạ thân cứng rắn khó chịu thì mới kết thúc hành động tự ngược này, ôm cô bổ sung giấc ngủ trong thời gian ngắn ngủi Hôm sau Trì Am ngủ dậy thì phát hiện trên bàn chỉ còn lại một quả trứng kiến cát, một quả trứng khác đã bị vị quan chỉ huy kia mang đi làm bữa sáng, còn để lại một tờ giấy ở bên cạnh cho cô, bảo cô mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi dụ dỗ binh lính, nếu để anh biết thì chờ đến khi anh có thời gian rảnh sẽ cho cô một tháng không thể xuống giường.

Hiển nhiên chuyện hôm qua cô nhìn chằm chằm một lính gác khiến người ta chảy mồ hôi lạnh ròng ròng đã bị người đàn ông kia biết rồi, đã thế còn lên cơn ghen nữa.

Trì Am cười he he, cẩn thận kẹp tờ giấy đó vào cuốn vở rồi đứng bên cửa sổ, đón ánh nắng ban mai làm động tác giãn cơ, sau đó đi rửa mặt ăn bữa sáng.

Bữa sáng của cô là quả trứng kiến cát đó.

Hâm nóng trứng kiến cát rồi gõ một lỗ, dùng thìa múc lên ăn, quả nhiên thơm ngon khó tả, rõ ràng là ăn một quả trứng nướng thôi mà như cô đang ăn món ngon tuyệt trần.

Trì Am liếm môi, xoa cái bụng phồng lên. Trứng kiến cát quá ngon, cô quyết định hôm nay lại đi gõ cửa nhà mấy con kiến cát khác nữa. Đối với người khác mà nói, tìm kiếm kiến cát rất phiền phức, nhưng đối với cô lại cực kỳ dễ dàng, bởi vì kiến cát là loại sinh vật rất thích linh khí, chỉ cần tìm được cồn cát dư thừa linh lực thì sẽ dễ dàng tìm được chúng.

Thế là mấy ngày kế tiếp, ngày nào Tư Ngang cũng nhận được trứng kiến cát do Trì Am đưa, mỗi buổi sáng phòng họp của anh đều tràn ngập mùi trứng kiến cát, khiến một đám quan quân đang họp thèm vô cùng, nhưng lại chỉ có thể ra vẻ nghiêm túc, giả vờ như không ngửi thấy gì hết.

Trứng kiến cát chỉ có thể nhìn chứ không được ăn, còn bị bắt ăn cơm chó mỗi ngày, quả thực vừa ngược thân vừa ngược tâm!

Mỗi ngày Trì Am chạy ra ngoài cũng không nhàn rõi.

Cô nói muốn học được tễ là học thật, mỗi ngày đều sẽ cầm sổ ghi lại những loại thực vật chứa đầy linh lực mà cô tìm thấy, hơn nữa còn kêu Lục Hành kiểm mấy cuốn sách về thảo dược của thế giới này cho cô, ngày nào cũng cố gắng học tập kiến thức về thảo dược và dược tễ.

“Cô học mấy cái này làm gì?” Lục Hành tò mò hỏi cô.

Trì Am im lặng nhìn anh ta, đến khi khiến anh ta cảm thấy không tự nhiên mới nói: “Thử xem có thể chế tạo dược tễ giải quyết mã gen tàn khuyết của các anh hay không.”

“Cái gì?” Lục Hành kinh hãi.

Trì Am cười nói: “Đây chỉ là giả thiết thôi, tôi còn chưa xác định được đâu. Nếu thật sự tìm được nguyên nhân để giải quyết mã gen tàn khuyết của các anh thì các anh không cần phụ nữ để mở khóa gen nữa, sẽ có được thực lực mạnh mẽ hơn. Đương nhiên ngoài chuyện này ra, còn có vấn đề về tỷ lệ nam nữ...”

Nam nhiều nữ ít mới là vấn đề dị dạng nhất thế giới này.

Sắc mặt Lục Hành tức khắc thay đổi, những biểu cảm khiếp sợ, ngưng trọng, khó tin... lần lượt xuất hiện trên gương mặt diễm lệ đó, cuối cùng đều trở thành bình tĩnh.

Anh ta nhìn cô thật sâu, đột nhiên nở nụ cười diễm lệ, nói: “Nếu có ngày cô thật sự giải quyết được vấn đề này thì cô sẽ trở thành người rất vĩ đại!”
Bình Luận (0)
Comment