Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 282

Trì Am đã nhiều lần nghĩ về khu sinh sản của loài người, nhưng không ngờ nó lại như thế này.

Từ xa nhìn thấy thứ như tổ ong khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, Trì Am thoáng ngây ngẩn.

Trên thế giới này con người không kết hợp âm dương để sinh sản tự nhiên, mà sinh ra từ khu sinh sản, sau đó được con người tiếp nhận nuôi dưỡng và lớn lên trong xã hội loài người, phát triển thành xã hội văn minh của con người.

Trái ngược với con người, việc sinh sản của Vũ tộc và người Romasen là sự kết hợp âm dương, sinh sản tự nhiên, do cơ thể mẹ sinh ra.

Vì vậy, người Romasen và Vũ tộc vẫn luôn cho rằng cách sinh sản của con người là rất phi khoa học, lại đi có thứ như khu sinh sản, nếu không có khu sinh sản thì chẳng phải loài người sẽ bị diệt vong sao?

Con người cũng nghĩ rằng cách sinh sản của Vũ tộc và người Romasen rất kinh khủng và ghê tởm, không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ mang thai vác cái bụng phệ đi lại, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kinh khủng rồi.

Tóm lại, mỗi bên đều có ý kiến riêng của mình.

Xe huyền phù dừng lại cách khu sinh sản vài dặm, không đi tới quá gần.

Khu sinh sản được bao quanh bởi một vùng đất hoang vu trống trải, bão cát ấm áp thổi từ xa mang đến bầu không khí khô ráo.

Trì Am xuống xe huyền phù, ngửa đầu nhìn về phía thứ như một tổ ong lơ lửng trên bầu trời, nhìn từ xa như vậy mà vẫn rất tráng lệ, như tổ ong lơ lửng trên bầu trời, lại cũng giống như một thành phố trên không, những sinh vật trên mặt đất chỉ có thể nhìn lên, khó mà với tới.

Hình dáng và màu sắc của nơi này là một loại màu xám vội lạnh lẽo, nhìn từ xa trông nó giống như một tảng đá khổng lồ mang đầy dấu ấn lịch sử trên sa mạc, gió táp mưa sa đã làm phai nhạt màu sắc của nó.

"Chào Trì Am, đã lâu không gặp.”

Một giọng nam chợt vang lên, Trì Am quay đầu lại, nhìn thấy quan chỉ huy Hato của khu mười, đi xuống từ xe huyền phù khẽ chào cô, dưới bầu trời nhạt màu, nốt ruồi đỏ hình giọt nước mắt ở khóe mắt anh ta luôn hết sức mê hoặc.

Trì Am nhàn nhạt đáp lại: "Trưởng quan Hato, đã lâu không gặp.”

Hato cầm mũ quân nhân, đi tới trước mặt cô, cười nói: "Không ngờ lễ thánh sinh lần này cô lại có mặt ở đây. Tư Ngang đúng là người không biết sợ.”

Trì Am không thích giọng điệu của anh ta, cô liếc mắt nhìn anh ta: “Trưởng quan Hato có ý gì? Ghét bỏ tôi yếu đuối à?”

Hato rất am hiểu chuyện dễ phụ nữ không chịu nói lý, lập tức nở nụ cười: "Đâu có, tôi chỉ lo cô không cẩn thận bị thương thôi. Cô có biết mỗi mười năm sẽ tổ chức lễ thánh sinh một lần, tại sao tôi phải trở về khu sinh sản không?”

“Bởi vì người Romasen sẽ tấn công khu sinh sản?” Trì Am nói một câu ai cũng biết.

“Đúng.” Hato gật đầu đồng ý với cô, rồi nói: “Tuy nhiên còn có một lý do khác. Bởi vì cứ mỗi mười năm khu sinh sản sẽ hạ từ trên trời xuống, không còn bài trừ những sinh vật khác tiến vào, không chỉ có nhân loại có thể dễ dàng đi vào khu sinh sản mà các chủng tộc khác cũng có thể. Cô biết như thế là có ý vị gì chứ?”

Điều này có nghĩa là khu sinh sản của nhân loại sẽ ở trong trạng thái vô cùng nguy hiểm, nếu như nhân loại không bảo vệ nó thì những chủng tộc khác có thể dễ dàng tiến vào bên trong và hủy hoại khu sinh sản.

Như thế thì nhân loại sẽ phải đối mặt với cuộc khủng hoảng diệt chủng.

Vì vậy, đây cũng là lý do tại sao lễ thánh sinh được tổ chức mười năm một lần lại được loài người chú trọng đến thế, hầu như tất cả những đội quân tinh nhuệ nhất trong các khu vực đều sẽ lên đường đến đây để bảo vệ khu sinh sản.

Trong lòng Trì Am chợt sinh ra một loại cảm giác hoang đường.

Quả nhiên đại thế giới không thiếu cái lạ, thế giới này luôn khiến cô mở rộng tầm mắt "Khi đó người Romasen sẽ đông như giòi tấn công vào đây. Chỗ này sẽ trở thành chiến trường rất nguy hiểm cho phụ nữ. Vì vậy tôi mới nghĩ Tự Ngang thực sự không nên đưa cô đến đây." Hato kết luận.

Đáng tiếc Trì Am lại không tiếp nhận lòng tốt của anh ta, chỉ “à” một tiếng rồi nói: "Cảm ơn trưởng quan Hato đã quan tâm.”

Hato mỉm cười, thấy cô không có hành động gì thì không quan tâm nữa, nói tiếp: "Còn một thời gian nữa mới tới lễ thánh sinh. Ở nơi hoang vu này có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo. Không biết tôi có vinh dự được làm sứ giả hộ hoa cho cô được không?”

Trì Am đang định từ chối thì lại nghe thấy tiếng nói: "Cảm ơn, cô ấy không cần làm phiền đến anh.”

Cả hai quay đầu lại nhìn thì thấy Tự Ngang đang bước xuống từ xe quân sự, đi tới chỗ Trì Am, đặt tay lên vai cô rất tự nhiên, nhàn nhạt nhìn Hato.

Hato bĩu môi tỏ vẻ không thú vị nói: "Tư Ngang, anh giữ chặt như vậy cũng vô dụng thôi. Anh không có quyền ngăn cản những người đàn ông khác theo đuổi cô ấy. Trước khi Trì Am chưa có đủ bốn người bạn đời hì tất cả những người đàn ông có suy nghĩ với cô ấy đều có thể theo đuổi cô ấy.”

Tư Ngang không có quyền ngăn cản.

Tư Ngang vẫn bất động, nói: "Chúng tôi có việc đi trước. anh cứ làm việc của mình đi." Nói rồi liền đưa Trì Am lên xe Jeep.

Lục Hành ngồi trên chỗ điều khiển, cười với Trì Am: "Người đẹp, diễm phúc không cạn nhé, có động lòng không?”

Trì Am khua thanh kiếm trong tay về phía anh ta nói: “Anh đoán xem?”

Lục Hành liền ngậm miệng ngoan ngoãn lái xe.

Xe chạy chầm chậm băng qua vùng hoang dã.

Khu vực hoang dã này khác với những nơi mà Trì Am đã từng đến trước đó, trông nơi này càng rộng lớn và hoang vắng hơn, trong toàn bộ không gian ngoại trừ khối cầu to lớn lơ lửng giữa không trung kia thì không có những thứ khác, dường như đến những con dị thủ đều tránh khỏi nơi này.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Trì Am hỏi Tư Ngang.

Tư Ngang lắp một khẩu súng rồi nói với cô: “Đi săn người Romasen, không phải em vẫn luôn muốn nghiên cứu chúng sao?”

Trì Am nghe vậy thì rất vui, không còn nói nhiều nữa.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến lễ thánh sinh, những người này đã đến từ sớm, ngoài việc chuẩn bị bố trí phòng thủ trước thì bọn họ cũng đi thăm dò động tĩnh của người Romasen xung quanh.

Sau khi lắp ráp xong hai khẩu súng, Tư Ngang cất hai khẩu súng rõ ràng là dành cho phụ nữ sử dụng kia vào bao da của cô, bảo cổ lát sẽ sử dụng chúng.

Sau khi lái xe trong vùng hoang dã hai giờ đồng hồ, cuối cùng họ cũng nhìn thấy một vài người Romasen như chuột đồng, không đủ cho họ giải quyết bằng một tay.

Trì Am nhảy ra khỏi xe, đi xem xét xác chết của mấy người Romasen phía trước.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của người Romasen, Trì Am không khỏi quay mặt đi, cô vẫn không thể nhìn thẳng vào bộ dạng của chủng tộc này, thật sự quá khó nhìn, tên nào cũng toàn thân xanh lét, ngũ quan thì lại chẳng khác mấy. Trong mắt con người tất cả bọn họ đều giống hệt nhau, mặc dù họ đang mặc quần áo nhưng vẫn không giống con người.

Trong mắt con người họ, giống như một loại người ngoài hành tinh.

Không chỉ trong mắt loài người mà Vũ tộc cũng cực kỳ không hoan nghênh người Romasen.

Vũ tộc ngoại trừ có thêm một đôi cánh chim thì ngoại hình trông rất giống con người, đây là lý do tại sao Vũ tộc chọn hợp tác với con người mà không lựa chọn người Romasen.

Đáng tiếc là Vũ tộc thiên tính lạnh lùng, họ thích sống cô độc và gần gũi với thiên nhiên, rất ít khi quan tâm đến chuyện của những sinh vật thông minh khác trên vùng đất này. Cho dù con người và người Romasen tranh đấu với nhau thành cái dạng gì thì miễn là không dính đến ích lợi của họ, họ sẽ không bao giờ can thiệp vào công việc của hai chủng tộc này.

Khi Trì Am dùng dao mổ để giải phẫu một người Romasen Lục Hành trông có vẻ muốn nôn, ánh mắt nhìn Trì Am như nhìn đồ biến thái. Rõ ràng trong mắt vị phó quan này người Romasen thực sự không có gì hay để giải phẫu nghiên cứu.

Tư Ngang liếc nhìn anh ta.

Lục Hành lập tức thu hồi biểu cảm trên mặt, những bước chân không nhịn được mà dịch sang bên cạnh.

Trì Am không để ý đến sự tương tác giữa hai người, cô mổ dạ dày người Romasen, lấy ra ngón tay của một đứa trẻ con người, không khỏi nhíu mày.

Lục Hành cũng nhìn thấy, liền nói: "Tôi thực sự không hiểu tại sao người Romasen lại thích ăn con người thế? Tiếc là trong thực đơn của chúng ta không có bọn chúng, không biết thịt chúng có vị như thế nào?”

“Anh có muốn nếm thử không?” Trì Am hỏi anh ta Mặt Lục Hành lập tức tái mét, lại liếc nhìn xác chết của người Romasen kia rồi nôn mửa: “Thôi quên đi, bọn họ thật sự quá xấu, tôi không có cảm giác thèm ăn nổi.”

Cho nên, sự tồn tại xấu xí như vậy thì làm con người có thể ăn vào miệng được chứ?

Sau khi Trì Am mổ xẻ vài người Romasen xong, Tư Ngang liền đưa nước rửa tay cho cô, sau đấy họ rời đi, hoàn toàn không để ý đến những xác chết này. Sau một thời gian nữa những con dị thú sinh tồn trong vùng hoang dã sẽ ăn chúng, không để lại vết tích gì.

Sau khi chạm trán với vài nhóm người Romasen, họ đều xử lý hết, những người Romasen này hiển nhiên là được phái tới đi tiên phong tìm hiểu.

Đi lại hơn nửa ngày, mọi người dừng lại nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn cơm dã ngoại.

Trì Am cầm kiểm đi dạo gần đó, khi quay lại thì trên tay đã cầm một ít trứng kiến cát.
Bình Luận (0)
Comment