Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 294

Vào ngày tàu buôn đến, dân chúng trên đảo Little State khiêng những thứ đã tích trữ trong một tháng kia tới bờ biển từ sớm, đợi tàu buôn đến.

Trì Am cũng mang theo hành lý đợi ở đó với Bill và Bliss.

“Anh Joy, anh phải đi thật sao?” Bliss nắm lấy tay cô, đôi mắt ngấn lệ.

Đứa bé trông muốn khóc mà lại không khóc, vừa đáng yêu vừa đáng thương. Trì Am thấy trong lòng mềm nhũn, xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Bliss, phải luyện cho tốt kiếm pháp anh dạy cho em, không được làm biếng, anh sẽ kiểm tra sau đó, có biết không?”

Bliss sụt sịt, dùng giọng nói còn vương tiếng khóc hứa với cô: “Anh Joy yên tâm, em nhất định sẽ chăm chỉ luyện kiếm. Khi lớn lên em sẽ đi tìm anh.”

“Không cần đợi em lớn lên, có thể qua một thời gian ngắn nữa anh sẽ lại tới chơi với hai ông cháu.” Trì Am cười nhéo khuôn mặt mềm mại của cậu bạn nhỏ.

Khi đang nói chuyện thì họ đã nghe thấy tiếng ngư dân hô lớn: "Nhìn kìa, là tàu buôn của Boss Grey!”

Trì Am quay đầu lại thì thấy trên mặt biển tĩnh lặng có một chiếc tàu buôn cũ kĩ vượt sóng mà tới, không bao lâu đã tới đảo Little State.

Nhìn thấy con tàu buôn có phần tồi tàn này, Trì Ai cũng hiểu được.

Đảo Little State này quá nghèo, các tàu buôn cỡ lớn bình thường sẽ không đến đây. Chỉ có những người buôn bán nhỏ mới ghé qua mua đồ của đảo Little State. Tuy lợi nhuận không nhiều nhưng thịt muỗi cũng vẫn là thịt.

Chủ nhân của con tàu buôn này tên là Grey, được biết đến với cái tên Boss Grey, là một người đàn ông có râu khoảng ba mươi tuổi.

Boss Grey quen đường quen lối đưa các thủy thủ đoàn vào bờ, bắt đầu thu thập đồ của ngư dân trên đảo Little State, đổi những vật dụng cần thiết hàng ngày tùy theo giá trị vật phẩm của họ.

Trì Am quan sát một hồi thì phát hiện ra Boss Grey này tuy rằng hạ giá cả hàng hóa, nhưng cũng không chiếm lợi như những thương nhân khác, tuy giá cả cũng bị ép xuống nghiêm trọng, nhưng xem ra anh ta vẫn khá chiếu cố những ngư dân này.

Khi Boss Grey đưa người đến kiểm kê hàng hóa trước mặt Bill, Bill liền tranh thủ nói: "Boss Grey, tôi có một người bạn muốn đến đảo Whale. Không biết anh có thể đưa cậu ấy đi cùng được không? Cậu ấy có thể trả tiền cho anh.”

Nói rồi. ông ra hiệu cho Trì Am bước tới.

Boss Grey hờ hững liếc nhìn Trì Am, khi nhìn rõ bộ dạng của cô thì anh ta còn huýt sáo một tiếng: “Thằng nhóc này da mỏng thịt mềm, trông như phụ nữ thể.” Sau đó nói tiếp: “Cậu muốn đi tàu à? Được thôi. Nhưng tàu của tôi không đi qua đảo Whale, nếu muốn chuyển hướng cố ý đi qua đó thì tốn công lắm, giá cũng không thấp.”

“Bao nhiêu?” Trì Am hỏi.

“Ba mươi đồng vàng.” Boss Grey chặt chém.

Những người xung quanh nghe thấy giá đều hít vào một hơi.

Dù có ở những hòn đảo lớn và thịnh vượng thì một gia đình bình thường năm người cũng có thể sống sung túc với năm đồng vàng trong vòng một năm. Vậy mà anh ta vừa mở miệng đã ra giá ba mươi đồng vàng, họ có kiếm cả đời cũng không được.

Nhìn thấy vẻ mặt không có biểu cảm của Trì Am, Boss Grey lại nói: "Cậu nhóc, đừng tưởng ba mươi đồng vàng là đắt. Bây giờ vùng biển đến đảo Whale không dễ đi, tôi nghe nói hơn một tháng trước có vài chiếc tàu buôn của đảo Whale đã bị hải tặc cướp rồi. Ở khu vực đó có hải tặc hoạt động, chủ đảo Whale đã điều quân đến nhưng không tìm thấy dấu vết gì, chứ đừng nói đến việc tiêu diệt chúng. Truyền thuyết kể là có tiên cá trợ giúp nên bọn cướp biển không thèm kiêng dè gì hết. Bây giờ có nhiều tàu buôn thà quay đầu còn hơn là đi qua đảo Whale đấy. "

Nghe vậy, trong lòng Trì Am khẽ động, không khỏi nghĩ đến chuyện mình bị Alex đấy xuống biển.

Cũng không biết những tên cướp biển đang hoạt động ở vùng biển xung quanh đảo Whale có liên quan đến những tên cướp biển lần đó hay không.

“Đã nguy hiểm như vậy thì làm sao anh lại đồng ý đi?” Trì Am thấy kỳ quái hỏi anh ta: “Anh không sợ gặp phải hải tặc sao?”

"Tất nhiên là tôi sợ, chỉ có điều có tiền không kiếm không phải thương nhân, tôi còn phải nuôi một đám người trên tàu nữa, không thể không nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn được!" Anh ta nói, mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vì ba mươi đồng tiền vàng này thì dù có nguy hiểm đến mức nào tôi cũng phải đi một chuyến.”

Đây là tiền rơi vào túi đấy.

“Giờ tôi không có tiền vàng.” Trì Am nói với Boss Grey: “Những thứ khác có giá trị tương đương có được không?”

Nghe nói không có tiền vàng, Boss Grey có vẻ không vui, bĩu môi nói: "Để tôi xem trước đã, cho dù là đồ đồng giá thì cũng phải xem có đáng lấy không.”

Trì Am mở tấm vải bọc ra ra, bên trong là một vài viên ngọc trai to sáng bóng, còn có ba cây rong biển nhuộm dính nước.

Những gân lá tảo biển mảnh mai lấp lánh, được bao phủ bởi những giọt nước, dưới ánh mặt trời trông giống như ngọc bích, đẹp như không có thực.

Boss Grey nhìn mấy viên ngọc trai cũng không để ý lắm cho đến khi nhìn thấy ba cây rong biển, vẻ mặt anh ta hơi nghiệm lại, vươn tay cầm lấy rong biển, nhìn chúng một lúc rồi nói: "Đây chắc hẳn là loài thực vật biển cộng sinh bám vào cây huyết sâm, cây Beatrice, có tác dụng cầm máu, nâng cao tinh thần, giải độc, ba cây này cộng lại trị giá hai mươi đồng vàng.”

Cộng thêm hai viên ngọc trai đen là đủ ba mươi đồng tiền vàng.

Phí đi tàu của Trì Am cuối cùng đã được giải quyết, mặc dù theo như cô nghĩ thì nó đắt một cách bất thường.

Boss Grey cẩn thận cất ba cây Beatrice đi, vỗ vai Trì Am, giọng điệu trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều: “Cậu nhóc, cậu giỏi thật đấy, còn có thể tìm được cây Beatrice à. Nếu đã có cây Beatrice thì có phải chỗ đó cũng có cây huyết sâm không?”

Nghe anh ta giải thích, Trì Am cũng mơ hồ hiểu rằng cây huyết sâm chắc hẳn là thứ mà con cá heo mạng từ dưới đáy biển lên để chữa bệnh cho cô khi cô bị rắn biển cắn vào đêm hôm đó.

Đương nhiên cây Beatrice này cũng là do con cá Theo tặng cho cô khi đến chơi cùng. Cô cảm thấy những cây này chứa hàm lượng linh lực rất cao, cảm thấy giá trị của nó nhất định cũng rất cao nên đã thử lấy ra để làm phí đi tàu.

Nghe lời Boss Grey nói lúc nãy, Trì Am mới biết cây huyết sâm lại càng đắt và khó tìm hơn.

Cũng đúng, khả năng chữa bệnh thần kỳ như vậy thì quả thực không phải là loại mặt hàng thông thường. Cây Beatrice này chỉ là cây cộng sinh của nó mà còn có linh lực mạnh mẽ như vậy, thế thì có thể thấy được môi trường sinh trưởng của cây huyết sâm chắc chắn không giống bình thường, nhân loại rất khó tìm được.

“Không, đây là do một người bạn tặng cho tôi.” Trì Am bình tĩnh nói.

Boss Grey có vẻ thất vọng.

Cây Beatrice này không quá hiếm, cây huyết sâm mới là hiếm có khó tìm. Cây huyết sâm này mọc ở đâu đó dưới đáy biển, tương truyền là có tiên cá cực mạnh canh giữ chỗ nó sinh trưởng, nhân loại rất khó gặp được một lần. Cây huyết sâm có khả năng chữa bệnh cực mạnh, cũng được con người yêu thích, đáng tiếc là mỗi lần con người trao đổi với tiên cá thì rất khó mới có thể trao đổi được vài cây huyết sâm.

Ngoại trừ những người có địa vị, những người bình thường rất ít khi tiếp xúc với cây huyết sâm, thậm chí còn không biết đến thứ này.

Mặc dù Angel đã nghe nói đến nó nhưng cô ấy chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ nên khi Trì Am lấy được lại không ngờ rằng đó chính là cây huyết sâm và Beatrice.

Ánh mắt Boss Grey nhìn Trì Am chợt trở nên rất kỳ lạ.

Trì Am biết anh ta đang nghi ngờ mình, nhưng Boss Grey trông có vẻ đàng hoàng, cô cũng không quá lo lắng.

Sau khi Boss Grey trao đổi xong đồ với ngư dân trên đảo Little State, anh ta liền chào hỏi mọi người lên tàu, chuẩn bị rời đi.

Trì Am chào tạm biệt hai ông cháu Bill rồi cũng lên tàu.

“Anh Joy!” Bliss chạy trên bãi biển với đôi chân ngắn ngủi của mình, khóc lóc chào tạm biệt Trì Am đang đứng trên mũi tàu.

Trì Am thấy đứa trẻ khóc lóc thương tâm như vậy thì rất cảm động, liền gọi cậu bé: "Bliss, luyện kiếm cho thật tốt nhé, anh sẽ quay lại kiểm tra.”

“Anh yên tâm... Bliss sẽ luyện kiếm thật tốt...”

Giọng nói của đứa trẻ ngày càng yếu dần cho đến khi không thể nghe được nữa.

Con tàu trên biển tiến dần về phía trước, khi Trì Am quay đầu lại định vào cabin nghỉ ngơi thì thấy Boss Grey đang đứng một bên, nhìn lên nhìn xuống dò xét cô.

"Cậu nhóc, tên cậu là gì, cậu là một kiếm sự à?”

“Joy, biết một ít kiếm thuật.” Trì Am trả lời ngắn gọn.

"Cậu có muốn mua một thanh kiếm không? Tôi sẽ bán giá rẻ cho cậu, chỉ một cây Beatrice thôi." Boss Grey không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền.

“Được!” Trì Am cũng rất hào phóng, lấy ra một cây Beatrice khác từ trong ba lô ném cho anh ta.

Cô không có một đồng vàng nào trên người, nhưng lại có vài cây Beatrice, tất cả đều do cá heo tặng cho cô.

Nhắc đến cá heo, hôm qua lúc Trì Am chơi với nó trên biển cô đã nói với nó là mình sẽ rời đảo Little State, chắc là nó hiểu nhỉ? Cô nghe nói chỉ số IQ của cá heo rất cao, con cá heo có biểu tượng tia sét trên đầu này lại có chỉ số IQ cực kỳ cao, thường xuyên được hiểu ý của cô.

Thứ mà Grey bán cho Trì Am là một thanh kiếm phương Tây, cũng được các kiếm sự ở thế giới này sử dụng.

Trì Am nhặt nó lên, ước lượng rồi nói: "Nhẹ quá.”

Boss Grey nhìn cô, ánh mắt như thấy quỷ: “Nhóc con, trông cậu mảnh mai như phụ nữ ấy, dùng kiếm dày thì còn nhìn thấy được người nữa không? Kiếm của kiếm sự không phải chỉ xem nhẹ hay nặng thôi đâu?" Nói rồi anh ta rút một thanh kiếm ra từ bên hông, thực hiện hai cử chỉ, khua tay hai lần rồi thu kiếm vào vỏ.
Bình Luận (0)
Comment