Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 310

Cái tên bị Trì Am kéo đi quá ổn làm cô phát cáu, lập tức giơ tay chặt sau gáy một phát khiến tên đó ngất xỉu, cả người mềm oặt bị cô kéo lê như kéo đồ.

Edward Hill im lặng nhìn cô, kìm nén không lên tiếng.

Theo cô đi đến một con phố yên tĩnh, Edward Hill mới nói: “Lúc nãy... Cảm ơn cô, tôi rất xin lỗi.” Nhớ tới lúc nãy mình suýt nữa hiểu lầm cô, trong lòng Edward cũng hơi áy náy.

“Không có gì.” Trì Am thuận miệng nói, hoàn toàn không nhận thấy tâm trạng phức tạp của đội trưởng đội tuần tra hải quân thứ bảy này. Không phải là chồng cô thì cô chưa bao giờ tinh ý phỏng đoán suy nghĩ của đối phương, để tránh gây ra sự hiểu lầm không đáng có.

Tùy tay ném người kia xuống mặt đất, Trì Am ghét bỏ lấy khăn tay lau tay, hỏi: “Trưởng quan Hill, anh xem tên này có phải là cướp biển không? Lúc nãy mục tiêu của hắn ta là anh.”

Edward Hill quan sát người đàn ông trên mặt đất, nói: “Để phân biệt người phe mình, rất nhiều hải tặc sẽ xăm dấu hiệu của băng cướp biển lên nơi nào đó trên thân thể...”

Còn chưa dứt lời, anh ta liền trân trối nhìn cô gái ăn diện đẹp đẽ cầm kiếm hai ba cái xé rách quần áo của gã đàn ông kia. Nếu việc này là do một người đàn ông làm thì anh ta sẽ không cảm thấy có vấn đề, nhưng người này lại là con gái...

Chẳng mấy chốc, nửa người trên của tên hải tặc đã trần truồng. Trì Am thò chân lật người cho tên hải tặc nằm trên mặt đất, nhìn thấy một đóa hoa lửa màu đỏ tươi ở bên eo gần bụng hắn ta, không nhịn được mà nhìn Edward Hill.

“Là người của băng cướp biển Hỏa Diễm.” Vẻ mặt Edward Hill lạnh lùng.

Trì Am trầm tư nhìn anh ta, chợt hỏi: “Có phải là đảo Whale đã xảy ra chuyện gì không?”

Vẻ mặt Edward Hill trở nên căng thẳng, anh bình tĩnh hỏi: “Cậu Da... Cô Dales sao lại hỏi vậy?”

“Chuyện này chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?” Trì Am xòe tay: “Anh xem, mấy tháng nay có bao nhiêu con tàu buôn đi ngang qua đảo Whale bị hải tặc cướp bóc? Huống chi bây giờ còn có hải tặc lẻn lên đảo. Tôi không cho rằng hải quân của đảo Whale lại là kẻ vô dụng như thế... y, anh đừng giận. Còn nữa, anh đừng quên hơn hai tháng trước, tôi đã suýt nữa bị hải tặc giết chết trên tàu buôn Warren. Lúc trở về đi ngang qua vùng biển Masanri lại gặp phải cướp biển, hơn nữa bọn cướp biển đó đều đến từ những băng cướp biển khác nhau.”

Edward Hill im lặng một lát mới nói: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm, chuyện này hẳn là liên quan tới đảo chủ.”

Nghe đến đây, Trì Am biết Edward Hill thật sự không thể tiết lộ cho mình, cũng không bận tâm lắm.

Ném hải tặc cho Edward Hill, Trì Am phủi tay nói: “Vậy thì tôi phải về nghỉ ngơi đây! Trưởng quan Hill, anh cũng nghỉ sớm một chút, chúc ngủ ngon.”

Vẫy tay chào anh ta, Trì Am cầm kiếm tiêu sái đi về phía nhà Dales.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Edward Hill nhớ lại lúc này cô đột nhiên đây mình lên tường, khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức anh ta có thể ngửi thấy mùi biển cả trên người cô, cứ như thể mới trở về từ trong biển, còn có mùi thơm đặc trưng của thiếu nữ...

Anh ta im lặng nhìn theo hướng thiếu nữ rời đi, thật lâu sau mới huýt sáo, gọi các binh lính đang lục soát hải tặc ở chung quanh đến đây, áp tải hải tặc bị thương rời đi.

Hôm sau, khi Trì Am tỉnh lại thì phát hiện hôm nay Elena nghỉ ở nhà.

Elena bưng bữa sáng đã nấu xong lên bàn cơm, lo lắng hỏi: “Nghe nói tối qua hình như có cướp biển lén lên đảo, lúc đội tuần tra đuổi bắt cướp biển, tên cướp biển đó còn chạy đến chỗ chúng ta, rất nhiều người bị đánh thức... Angel, tối qua lúc con về không gặp phải cướp biển đấy chứ?”

Sáng nay bà ra ngoài mua bữa sáng thì nghe thấy người trên đường đều bàn tán về chuyện này, bà sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng về nhà mở cửa phòng Angel, thấy cô vẫn còn bình yên ngủ trên giường mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ yên tâm, con không đụng phải cướp biển.” Trì Am nói dối mà mặt không chút thay đổi.

“Angel, buổi tối con đừng nên ra ngoài thì tốt hơn, nguy hiểm lắm. Mấy tháng nay nghe nói thường xuyên có cướp biển lẻn vào đảo Whale, đội tuần tra đã bắt được rất nhiều. Đám cướp biển đó hung ác dữ dằn, thủ đoạn tàn nhẫn, thật đáng sợ...”

“Mẹ, mẹ đừng lo, con biết chút kiếm thuật mà, không sao đâu.” Trì Am mỉm cười với bà ấy, không muốn Elena lại rối rắm chuyện này nên cười nói tiếp: “Hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé ạ?”

Elena ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

Nhưng lúc ra ngoài, thấy con gái mình ăn mặc tựa như cậu chủ nhà quý tộc, Elena không nhịn được thở dài.

So với thiếu gia nhà quý tộc, bà càng muốn con gái ăn diện như tiểu thư nhà quý tộc hơn, ra ngoài lượn một vòng, không chừng có thể làm cho mấy quan quân anh tuấn say mê điên đảo, khi đó chung thân đại sự của cô cũng có tin tức.

Trì Am kéo tay bà ấy, hoạt bát nói: “Mẹ, hôm nay con chính là kỵ sĩ bảo vệ mẹ, không tốt hơn à?”

Elena bị cô chọc cười, chỉ có thế bất đắc dĩ lắc đầu, hai mẹ con cùng nhau ra ngoài.

Trì Am theo Elena đi dạo cửa hàng châu báu trang sức mà phụ nữ thích ghé vào nhất, còn có cửa hàng bán các loại quần áo mũ giày thịnh hành trên những hòn đảo khác, cuối cùng mới dẫn Elena ra bến tàu.

Vừa thấy bến tàu, Elena không nhịn được mà nhíu mày, nhưng thấy vẻ mặt lấy lòng của con gái, bà đành phải thôi.

Trì Am cho Elena ngồi ở chỗ nghỉ chân trong bến tàu chuyên dành cho các phu nhân và tiểu thư quý tộc, chỉ cần nộp một ít tiền bạc thì sẽ được phục vụ chu đáo.

Sau khi thu xếp cho Elena xong, cô tiếp tục đi ngắm tàu.

Đúng là Trì Am đã ngắm trúng một con tàu, con tàu đó cũng không phải là tàu buôn cỡ lớn, mà là tàu buôn nhỏ nhắn rắn chắc, còn nhỏ hơn tàu của Boss Grey một chút, nhưng lại cực kỳ bền. Bởi vì mới chế tạo xong không lâu, còn dùng nguyên vật liệu xịn nên giá cả không thấp.

Mục đích cô mua tàu không phải là để kinh doanh kiếm tiền, mà là vì Siren.

Sau khi biết Tư Ngang biến thành người cá ở thế giới này, trong lòng Trì Am đã có tính toán.

Trong thế giới này, người cá chú định không thể lên đất liền, nhưng con người không thể sống mãi dưới biển.

Hiện giờ cô và Tư Ngang là hai chủng tộc khác nhau, một người cần phải ở trong biển, một người không thể ở mãi với anh dưới biển, còn khổ hơn cả Ngưu Lang Chức Nữ, cho nên nếu có một con tàu thì về sau cô sống trên tàu, cũng tiện lợi để cô và Tư Ngang ở bên nhau, không cần như bây giờ chỉ có thể tìm anh vào buổi tối.

Cô lo lắng cứ tiếp tục kiểu này thì người cá tính cách vốn dĩ chẳng hiền lành kia một ngày nào đó sẽ xù lông mất.

Trì Am tìm đến người bán tàu, tiếp tục mặc cả với ông ta, bỗng nghe thấy tiếng kinh hô truyền tới từ khu nghỉ ngơi.

Trì Am nhớ tới Elena vẫn còn đang ở chỗ nghỉ ngơi, mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn quyết định chạy tới xem thử.

Mới đến khu nghỉ ngơi, Trì Am đã thấy một đám người vây quanh nơi đó. Cô ỷ vào vóc dáng nhỏ nhắn của mình mà chen vào đám đông, cuối cùng cũng đi tới khu nghỉ ngơi, thấy Elena đang cãi cọ với một tiểu thư quý tộc “... Bà biết bộ quần áo trên người tôi đắt tiền cỡ nào không? Bà làm việc cả đời cũng mua không nổi đâu.” Tiểu thư quý tộc mặc bộ váy ngọc trai siết eo tức giận nói.

Elena đứng đó, sắc mặt âm trầm không nói một lời.

“Ê, bà nói gì đi chứ? Bà tính bồi thường cho tôi thế nào đây?”

“Miriar, thôi bỏ đi, trông bà ta thế này cũng không trả tiền nổi đâu.” Một tiểu thư quý tộc khác đứng bên cạnh nói.

Tiểu thư quý tộc tên là Miriar nâng cao chiếc cằm xinh đẹp, bĩu môi, không tình nguyện nói: “Nói cũng đúng, trông cậy vào loại người nghèo này đền tiền thì có mà mãn đời. Thôi, coi như tôi xui xẻo, chiếc váy này tôi không cần bà đền tiền, nhưng bà phải xin lỗi tôi.”

Người chung quanh thấy tiểu thư quý tộc “Miriar” lại khoan dung rộng lượng như vậy thì đều rất có hảo cảm với cô ta.

Phải biết rằng quý tộc khác hẳn bình dân, bình dân xúc phạm quý tộc thì sẽ bị trừng phạt. Người phụ nữ kia làm bẩn quần áo của tiểu thư quý tộc, không ép bà ấy đền tiền mà chỉ bắt bà ấy nói xin lỗi đã là tốt lắm rồi.

Nhưng ngoài dự đoán của họ, Elena cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Xin lỗi? Tôi dựa vào đâu mà nói xin lỗi?

“Bà...” Miriar rất tức giận, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, giận dữ nói: “Bà làm bẩn váy của tôi, tôi không bắt bà đền tiền mà chỉ kêu bà xin lỗi, thế mà bà cũng không chịu hả?”
Bình Luận (0)
Comment