Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 352

Lý Trí không nhịn được mà nhìn về phía người phụ nữ và đứa trẻ cách đó không xa.

Bữa trưa rất đơn giản, chỉ có lương khô và nước, không ai muốn nấu cơm trong thời tiết nắng nóng như thế này.

Cậu chủ nhỏ Tư Ngang không vui vẻ gì lắm, chậm rãi gặm lượng khô, ăn mà cứ như thể hành xác vậy.

Sau khi ăn xong, Trì Am đưa Tư Ngang đi một vòng quanh làng, bắt được một con chim trĩ trong rừng cây gần đó. Trì Am đoán là lúc trước con người nuôi con gà này, sau đó dị hình xăm lấn nó liền trốn vào rừng, trông rất to khỏe, nặng chừng 5 kg.

Trì Am vui vẻ nói: "Tối nay chị sẽ nấu canh gà cho em ăn.”

Cậu chủ nhỏ mím môi trông không vui lăm.

Trì Am trói con gà lại chỉ trong vài động tác, nhét vào chỗ trống trong cốp xe rồi tiếp tục lên đường.

Đường đi buổi chiều, Trì Am cố ý giảm tốc độ, không đi cùng đội chiến sĩ cuồng Tinh Huy nữa.

"Người tên Lý Trí kia trông có vẻ thông minh. Nếu chúng ta đi với họ tiếp thì họ sẽ nghi ngờ." Trì Am nói: “Sau này vẫn là hai chúng ta đi cùng nhau. Đừng lo, chị sẽ bảo vệ em!”

Anh chàng xinh trai hơi nhếch môi, sau đó lại nhanh chóng mím môi lại nói: "Anh ta đã nghi ngờ rồi. Vừa rồi lúc lên xe anh ta đã nhìn chúng ta rất lâu.”

Trì Am nghe xong liền quay lại nhìn cậu.

Đứa bé này thật sự đúng là thành tinh rồi, hay là bởi vì là Tư Ngang nên dù ở tuổi nào anh cũng đều rất lợi hại?

Chạng vạng tối, Trì Am dừng lại ở một thôn làng hoang tàn đổ nát.

Thôn này có rất ít hộ dân, nhà cửa lác đác, đếm chỉ có chục căn, đất ruộng xung quanh hoang vu, cỏ dại mọc um tùm.

Trì Am chọn một ngôi nhà gạch đỏ hai tầng ở ven đường, điều quan trọng nhất là căn nhà này có sân rộng và giếng, đó là lý do Trì Am chọn chỗ này.

Hầu hết nguồn cung cấp nước của thành phố đã bị cắt, trong khi ở nông thôn có nhiều người tự đào giếng, đặc biệt là ở miền Nam, vì thế mà tương đối thuận tiện cho họ.

Hai người cùng dọn dẹp một căn phòng, Trì Am bắt đầu đi chuẩn bị bữa tối.

Có lẽ vì thôn này quá hẻo lánh nên không có nhiều người sống sót đến đây, Trì Am phát hiện trong nhà kho chứa rất nhiều thóc và dưa chua, đều do chủ nhân để lại. Bình gas trong bếp vẫn đầy, vừa vặn để cho họ dùng tới.

Trì Am giết con gà bị nhốt trong xe suốt một buổi chiều đã sắp chết ngạt đến nơi, cô chặt thành từng khúc rồi cho vào nồi nấu chín.

Tư Ngang cầm một chiếc quạt chạy bằng năng lượng mặt trời nhỏ cho cô, đi theo cô đi khắp noi.

Khi vị thơm ngon của canh gà thổi tới, cậu hít một hơi rồi liếc nhìn Trì Am, phát hiện mũi cô có tro, trông rất buồn cười và dễ thương.

“Am Am.” Cậu gọi.

Trì Am nghe thấy giọng nói của cậu thì quay lại nhìn, nghe lời ra hiệu của cậu liền cúi xuống, sau đó nhìn thấy anh chàng xinh trai nhón chân lên lau mặt cho mình, bàn tay nhỏ bé trắng nõn lau tro trên mũi cô.

Trì Am hơi xấu hổ, sờ mũi, nói với cậu: "Canh gà sắp được rồi, tối nay ăn mỳ gà đi, chị đi lấy rau rừng.”

Cậu ừ một tiếng, tiếp tục đi theo cô.

Hai người không ăn hết một nồi canh gà, một nửa còn lại để ăn bữa sáng mai.

Ăn uống no đủ rồi lại tắm nước lạnh, đúng là cách tận hưởng tuyệt vời nhất trong ngày nắng nóng.

Bên ngoài đã tối đen, trong nhà thắp một ngọn đèn năng lượng mặt trời khiến cả căn phòng trở nên vô cùng sáng sủa.

Hai người ngồi trên giường, vừa hóng gió quạt vừa nói chuyện.

“Căn cứ Hy Vọng ở phía bắc, sao em lại đến phía nam?” Trì Am tò mò hỏi cậu.

Anh chàng xinh trai cau mày nói: "Tôi nghe nói sinh vật dị hình ở phía nam có bất thường. Vốn dĩ tôi đi theo nhân viên của viện nghiên cứu khoa học của căn cứ Hy Vọng đến kiểm tra. Không ngờ trên đường lại xảy ra chuyện, sau đó thì bị đuổi giết.”

Những người đó dường như không giết được cậu thì không chịu từ bỏ, tất cả mọi người xung quanh cậu đều chết, cuối cùng cậu là người duy nhất thoát hiểm trong gang tấc, rồi tình cờ được Trì Am cứu. Nghĩ đến những chuyện không vui này, khuôn mặt nhỏ của cậu lại tối sầm như sắp nhỏ ra mực đến nơi.

Trì Am xoa xoa khuôn mặt bánh bao của cậu, cười nói: "Em đi theo nhân viên nghiên cứu khoa học tới đây sao? Lẽ nào em cũng là nhà nghiên cứu khoa học hả?”

“Không.” Cậu liếc cô, nhịn lòng xuống để không hất tay cô ra.

Cậu rất ghét việc cô đối xử với mình như một đứa trẻ, nhưng rõ ràng cậu lại chính là một đứa tre.

Trì Am cười hì hì tiếp tục xoa vuốt, đang định hỏi tiếp thì đột nhiên cảm giác được bên ngoài có gì đó không bình thường, vươn tay nhặt thanh kiếm bên cạnh nhảy bật dậy.

Tư Ngang thấy thế liền biết là có kẻ thù đang đến, cậu cầm chiếc máy tính bảng bên cạnh mở sơ đồ mặt bằng xung quanh lên, trên đó xuất hiện hai đốm sáng xanh đang di chuyển về phía này.

“Em chờ ở đây, chị sẽ giải quyết bọn họ.” Trì Am xoa đầu cậu.

Tư Ngang bò dậy, nhanh chóng đi giày vào, năm lấy tay cô, thể hiện rõ ý muốn đi cùng cô.

Trì Am thấy gương mặt bánh bao của cậu cố tỏ vẻ nghiêm túc, đúng là đáng yêu muốn chết đi được, nên cũng không từ chối nữa mà đưa cậu ra ngoài.

Trì Am ôm anh chàng xinh trai ngồi xổm trên tường, nhìn chằm chằm vào thôn làng tĩnh lặng trong bóng tối, chờ đợi hai vị khách không mời mà đến.

Được màn đêm che giấu, hai người mặc áo khoác da bó sát màu đen nhẹ nhàng tiến lại đây, bọn họ rất thận trọng, sợ thu hút sự chú ý của người trong phòng nên mới chậm rãi tiếp cận mục tiêu.

Toàn bộ thế giới chỉ có ánh sao mờ nhạt chiếu sáng, khiến cho ánh sáng từ cửa sổ như ánh sáng trong đêm, hấp dẫn tất cả sinh vật về đêm đến gần.

Hai người chậm rãi tới gần cánh cổng, Trì Am bất ngờ nhảy xuống, siết cổ một người từ phía sau, tung cước đá vào ngực người còn lại, khiến người đó bay ra đập vào tường, kêu rên một tiếng.

Người bị cô bóp cổ rên rỉ đau đớn, khi nhận ra cô sắp bẻ cổ mình thì vội vàng hét lớn: "Đừng giết tôi, chúng tôi không phải là kẻ thù!”

Trì Am lạnh lùng nói: "Có phải kẻ thù hay không không phải do mấy người nói! Tư Ngang!”

Tư Ngang ở trên đầu tường thả sợi dây đã chuẩn bị sẵn cho cô, sau đó trượt xuống bổ nhào vào trước mặt người đàn ông đang nằm dưới chân tường, dí con dao găm ngắn trên cổ anh ta.

Người đàn ông lập tức cứng đờ người, giơ hai tay không động đậy.

Trì Am nhanh nhẹn trói hai người lại rồi đẩy vào nhà.

Ánh đèn vừa chiếu vào thì Trì Am chợt phát hiện ra hai người đuổi theo họ đều mặc áo khoác da màu đen giống Vệ Đông, là thuộc hạ của "cậu Mai" kia.

Người đàn ông tên là Lộ Minh, người phụ nữ tên là Trần Bằng lánh.

“Hai người biết chuyện gì?” Trì Am ngồi nhìn hai người bọn họ.

Lộ Minh có vẻ ngoài bình thường, có khí chất của một người đàn ông tốt khiến người ta bất giác tin tưởng, Trần Bằng Oánh là một người đẹp thanh tú, khí chất khiến cô càng xinh đẹp hơn, hai người đều là Chiến sĩ cuồng.

Lộ Minh ngơ ngẩn ngồi ở đó, Trần Bằng Oánh là người nói chuyện.

"Cậu Mai bảo chúng tôi đi theo hai người. Vào thời khắc mấu chốt thì nhất định phải ngăn cản người của chiến đội Hoa Hồng giết cậu ấy." Trần Bằng lánh nói thành thật: “Hai người yên tâm, chúng tôi không phải kẻ địch.”

Trì Am cầm dao găm trong tay, hỏi với vẻ lười biểng: "Cậu Mai là ai?”

"Cậu Mai là Mai Gia Niên của căn cứ Tự Do! Chắc hẳn cô biết căn cứ Tự Do, đây là một căn cứ do Liên minh Tự do thành lập, là một trong những căn cứ có sức mạnh toàn diện mạnh nhất trong số các căn cứ an toàn hiện giờ ở Hoa Quốc. Căn cứ Tự Do có ba thể lực khống chế, là Long Tổ, chiến đội Hoa Hồng và Ấn Đội. Cậu Mai chính là Boss của Long Tổ...”

Trên mặt Trì Am không có biểu cảm gì, cũng không nói có tin hay không.

Trần Bằng Oánh nói xong thì cô cười nói: "Các người cứ đuổi giết chúng tôi suốt thì làm sao tôi có thể tin cô được? Hơn nữa, nếu có cơ hội thì các người nhất định sẽ đưa Tư Ngang đi, đúng không?”

Trần Bằng lánh không nói gì, coi như âm thầm công nhận.

"Mấy người định làm gì?”

Trần Bằng cách lắc đầu: “Tôi xin lỗi, chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”

Trong lòng Trì Am có dự cảm không lành, mỗi lần hỏi những người này tại sao lại nhắm vào Tư Ngang thì họ đều không bao giờ tiết lộ. Rõ ràng mọi người đều biết sự bất thường của Tư Ngang, có thể lực muốn giết cậu, có thể lực muốn bắt cậu, nhưng họ đều không nói ra mục đích, còn về việc nói Tư Ngang là dị hình gì đó thì thật sự quá nực cười.

Dị hình chỉ tránh né cậu, điều đó không có nghĩa là Tư Ngang có liên quan gì đến dị hình.

Sau khi tra hỏi xong những người này, Trì Am nhìn Tư Ngang, hỏi: "Em có muốn giữ lại họ không?”

Tự Ngang đi tới, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm hai người kia.

Lộ Minh và Trần Bằng Oánh rõ ràng hơi bất an, bọn họ cúi đầu im lặng dưới ánh nhìn của cậu.

“Hai người sợ cậu ấy à? Sợ gì thế?” Trì Am lại hỏi, hoàn toàn chỉ vì tò mò, rõ ràng chỉ là một cậu nhóc xinh trai đáng yêu thôi mà... ờm rồi công nhận, đúng là cậu nhóc xinh trai nhưng lại không phải là một cậu nhóc xinh trai bình thường.

Trần Bằng Oánh do dự một lúc mới nói: “Cậu Mai nói với chúng tôi rằng tốt nhất là không nên đối đầu trực tiếp với cậu ta, cậu ta... không dễ đối phó.” Cô ta cố dùng từ uyển chuyển.

Trì Am nhanh chóng hiểu ra khi căn cứ Tự Do phái người đuổi theo Tự Ngang thì họ đã giết các hộ vệ của Tư Ngang, Tư Ngang cũng đã giết rất nhiều người trong số họ, cậu chỉ là một đứa trẻ mà có thể làm được chuyện này nên không thể không thấy đáng sợ.

Tư Ngang như không nghe thấy họ nói gì, bàn tay trắng nõn mở ra, có hai khí cụ còn nhỏ hơn móng tay nằm trong đó, cậu nói với họ: "Nếu hai người chấp nhận nuốt thứ này thì chúng tôi sẽ thả hai người đi.”

Sắc mặt Lộ Minh tái nhợt, đồng tử Trần Bằng đánh co rút lại, hiển nhiên là họ rất kháng cự thứ này.

Cuối cùng thì hai người vẫn cắn răng chịu đựng, nhận lấy nuốt đồ vào bụng.

Dù họ không nuốt thì có thể người này cũng sẽ bắt họ phải nuốt, vậy thì thà thức thời, tự mình nuốt còn hơn.
Bình Luận (0)
Comment