Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 420

Chẳng những kéo thù hận từ những tình nhân của Ngao Dẫn mà bây giờ còn trực tiếp kéo thù hận cho cô, còn kéo thù hận của Tư Ngang! Lần đầu tiên trong đời Trì Am nảy sinh xúc động muốn ấn đầu cô ấy xuống nước để tỉnh táo lại.

Chẳng lẽ trong đầu con nhỏ này toàn là shjt à?

Bởi vì người đồng đội như lợn là Irya, Trì Am phát hiện nếu mình còn không chịu xuất hiện thì sẽ càng xui xẻo hơn. Thế nên cô quyết định vẫn nên ngoan ngoãn xuất hiện thì tốt hơn.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, chi bằng dũng cảm trực diện với cơn thịnh nộ của người nào đó.

Thế là Trì Am trèo tường chạy ra mấy con đường bên ngoài, chọn một góc vắng bóng người rồi bước ra từ chỗ đó, giả vờ như mới trở về, vừa lúc đụng phải người của Long Tổ đang tìm mình.

“Cô Trì, ơn trời, cuối cùng cô đã về rồi.”

Trì Am giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Tôi mới đi dạo loanh quanh ở phía đông căn cứ, có chuyện gì à?”

“Có chuyện, cậu chủ Tư của căn cứ Hy Vọng đã đến, cậu ấy vừa đến đã lập tức tìm cô…”

“À, Tư Ngang đã đến à? Tốt quá…”

Trì Am nói với vẻ khoa trương, bỏ mặc thành viên Long Tổ kia, nhanh như chớp chạy đến chỗ trú ngụ tạm thời của mình.

Trì Am chạy một mạch, cố ý làm cho mình trông thở hổn hển. Nhưng khi thấy các thành viên Long Tổ nhìn thấy mình thì đều lộ ra vẻ mặt “cuối cùng cũng được cứu rồi”, trong lòng cô càng chột dạ, dáng vẻ giả vờ như thở hổn hển cũng thu liễm một chút.

Tư Ngang biết thực lực của cô, có một đoạn đường ngắn mà chạy đến nỗi thở hổn hển, chẳng phải khiến anh càng bực mình hay sao?

Trì Am được các thành viên Long Tổ vây quanh bước vào nhà, lập tức thấy Tư Ngang ngồi trên sofa chính giữa phòng khách, Mai Gia Niên ngồi bên cạnh, người chung quanh người đứng kẻ ngồi đều im phăng phắc, bầu không khí cực kỳ đè nén.

Thoáng chốc, cô lại muốn bỏ chạy.

Ngay sau đó, Trì Am nhìn thấy ngoại hình của Tư Ngang đang ngồi trên sofa, không nhịn được trợn tròn mắt.

Lúc nãy cô vội bỏ trốn nên không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện người này đã trưởng thành rồi.

Thấy cô ngoan ngoãn chạy về đây, cuối cùng vẻ mặt của Tư Ngang cũng dịu đi nhiều. Anh khẽ nhếch môi cười, lộ ra biểu cảm lạnh nhạt không thể nói rõ là vui sướng hay đang tức giận, nói: “Am Am, chơi có vui không?”

Trì Am: “…”

Lần này thật sự toang rồi QAQ

Trong lòng nước mắt đầm đìa, nhưng trên mặt cô còn phải cố gắng nở nụ cười vui sướng, bất chấp chung quanh đều là người đứng xem, nhảy mấy bước nhào vào lòng anh, ôm chầm lấy anh.

“Tư Ngang, cuối cùng anh cũng đến đây rồi, em vui lắm.” Cô cười tủm tỉm nói.

Anh cúi đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, nâng tay ôm eo cô, quay sang nhìn Mai Gia Niên.

Mai Gia Niên thức thời đứng dậy, cười nói: “Cậu chủ Tư đi đường xa đến đây, chắc đã mệt rồi. Chúng tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”

Mai Gia Niên và người của Long Tổ thức thời rời đi, hơn nữa dẫn theo cả các cấp dưới đi theo Tư Ngang đến đây, bao gồm cả Irya, để lại không gian cho hai người. Khi đó Trì Am sống hay chết không phải là chuyện mà họ nên suy xét.

Lúc bị lôi đi, Irya còn không hiểu gì cả, kêu lên: “Mọi người muốn dẫn tôi đi đâu? Sắp ăn tối rồi, tôi không muốn ra ngoài đâu…”

Sau khi cánh cửa khép lại, cả không gian nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Sự yên ắng này như một loại áp lực vô hình đè trong lòng Trì Am, khiến cô bỗng chột dạ hụt hơi. Nhất là khi anh còn nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt bí hiểm, khiến cô càng thêm áp lực như núi.

Thật sự không chịu nổi bầu không khí này, cô lúng túng nói: “Tư Ngang, sao anh lại đến đây?”

“Em nói xem?” Anh hỏi lại bằng giọng mềm nhẹ.

Trì Am cười khan một tiếng, ý thức được mình đã hỏi một câu sai lầm, lập tức đánh trống lảng: “Ài, hình như anh trưởng thành rồi.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, khẽ mỉm cười, một bàn tay xoa cần cổ của cô, cười nói: “Đúng vậy, anh đã trưởng thành rồi! Lúc vừa trưởng thành là anh đã lập tức ngồi lên máy bay đi tìm em ngay, em vui không?”

Trì Am: “… QAQ Vui, thật đấy.”

“Nhưng biểu cảm của em lại không phải là như vậy.” Anh vẫn cười nói.

Trì Am nhọc lòng, đừng cười kiểu đó nữa được không? Cười đến mức cô sắp sợ són ra quần rồi đây này! Mặc dù vũ lực của người này không cao bằng cô, nhưng hệ số biến thái rất đáng sợ!

Khi Trì Am hoảng sợ đến nỗi sắp chạy trốn, đột nhiên bàn tay đang vuốt ve chiếc cổ của cô siết chặt. Ngay sau đó, cô đã bị anh đè lên sofa, anh hung ác cắn một phát.

Trì Am đau tới mức hít vào một hơi, suýt nữa đánh anh bay ra ngoài. Cô vừa hà hơi vừa hỏi: “Anh là chó hả?”

“Nếu anh là chó thì em là gì? Chó cái à?” Anh ngồi lên eo cô, cúi đầu nhìn xuống cô.

Mặt Trì Am đỏ bừng, ấp a ấp úng: “Đừng nói những lời tục tĩu thế…”

Anh hừ một tiếng, cúi xuống vừa hôn vừa cắn cô một lát rồi hỏi: “Phòng ngủ của em là phòng nào?”

Trì Am: “… Em không muốn nói cho anh.”

Tư Ngang mặt không biểu cảm nhìn cô tiếp tục tìm chết, xoay người bước xuống, sau đó khom lưng bế cô lên, đi về phía một căn phòng, giơ chân đá văng cánh cửa.

Trì Am ôm cổ anh, nghe thấy tiếng đạp cửa “rầm”, tim gan phèo phổi đều run lên theo cánh cửa đó.

Xong, toang mạng thật rồi!
Bình Luận (0)
Comment