Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 423

Sau khi hàn huyên một lát, Mai Gia Niên thử thăm dò đưa ra đề nghị căn cứ Hy Vọng và căn cử Tự Do hợp tác kỹ thuật.

Tư Ngang lại không gây khó dễ cho Mai Gia Niên mà gật đầu theo ý anh ta, kêu anh ta làm ra một bản hợp đồng, nếu làm cho anh hài lòng thì hợp tác.

Mai Gia Niên không ngờ anh lại dứt khoát như thế, trong lòng rất vui vẻ, ngồi đó một lát rồi dẫn

mọi người trở về tòa nhà hành chính làm việc. Còn chuyện tôi qua lo lắng cho những gì Trì Am đã làm? Không sao cả, làm gì thì cứ làm đi, vừa lúc mượn dịp này thanh lý đám yêu ma quỷ quái trong căn cứ Tự Do, không chừng căn cứ Tự Do sẽ phát triển tốt hơn nữa.

Sau khi Mai Gia Niên rời đi, những người khác cũng đi theo anh ta.

Phương Lạc Chương thuận tay xách Irya không tình nguyện sang căn nhà bên cạnh. Đây là nơi

mà Mai Gia Niên thu xếp cho những cấp dưới đi theo Tự Ngang đến căn cứ Tự Do tạm thời cư trú, tối qua Irya cũng ngủ ở đây.

Irya hơi bất mãn, lẩm bẩm: “Em có phải là cấp dưới của Tư Ngang đâu...”

Phương Lạc Chương lườm cô: “Cô dám nói câu này trước mặt cậu chủ Tư không?

Irya nghẹn cơn tức: “Không dám.”

Hôm qua Tự Ngang nhìn mình bằng ánh mắt quá đáng sợ, cứ như thể muốn bóp chết mình. Cho dù Irya vô tâm đến mấy thì cũng không chịu nổi.

Nhất là đêm qua khi cô ấy đòi trở về tìm Trì Am, Phương Lạc Chương đã nói rõ mọi chuyện với cô ấy, lúc đó cô ấy mới biết thì ra Tự Ngang lại hiệu lầm mình đã bắt cóc vị hôn thê của anh. Mặc dù cô ấy cảm thấy oan ức vô cùng, nhưng cô ấy rất kiêng kỵ Tư Ngang, nhất là trong lịch sử mà cô ấy biết miêu tả về Tự Ngang rất đáng sợ, cô ấy hoàn toàn không dám đối đầu với anh, đành phải tội nghiệp gánh vác tội lỗi này.

Mặt ngoài Irya nhận lỗi, trong lòng lại cho rằng mình không hề làm sai. Chẳng mấy chốc cô ấy đã quên béng chuyện này, thế nên sau này mới ngã một vố đau điếng, lúc đó cô ấy còn không rõ tại sao mình lại xui xẻo, hoàn toàn không liên tưởng tới Tư ma vương.

Sau khi nhóm Mai Gia Niên rời đi, Trì Am hỏi Tư Ngang: “Anh thật sự dự tính hợp tác với căn cứ Tự Do hả?”

“Ừ.” Tư Ngang lấy ly trà quất trong tay cô uống một ngụm, thản nhiên nói: “Hiện giờ mới là năm tận thế thứ ba, đám dị hình tiến hóa càng ngày càng nhanh, nhất là thể tiến hóa cấp B, trí tuệ của chúng đã càng ngày càng cao, nếu nhân loại vẫn chỉ lo thân mình như bây giờ thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu khổ.”

Mặc dù nhân loại có đủ loại người hèn hạ cực kỳ, nhưng đồng thời cũng có người lo lắng cho thiên hạ và những người tốt, Tư Ngang sẽ không quá khắt khe nhân tính phải tốt đẹp, song cũng sẽ không thật sự thất vọng về nhân loại.

Bởi vì anh còn sống trong thế giới này, không vì chính mình thì cũng phải vì cô.

Anh muốn cho cô một thế giới hòa bình tốt đẹp.

Trì Am nhớ lại năm ngoái ở căn cứ Đào Nguyên, anh đã hợp tác với Cát Bằng, khi đó mọi người đều cho rằng anh làm vậy là để vớt gia đình ông Trần ra ngoài, bây giờ xem ra cũng không phải là như thế.

Bất kể người này đứng ở vị trí nào, chỉ cần là việc anh muốn làm thì chắc chắn anh sẽ làm được.

Nghĩ đến đây, Trì Am không nhịn được mà bật cười, lại gần hôn anh một cái.

“Tự Ngang, em thật sự thích anh lắm lắm.” Cô cười híp mắt, tiếp tục hôn anh một cái.

Vẻ mặt anh dịu đi, nhưng giọng điệu lại hơi nghi ngờ: “Em lại định làm gì nữa?”

Trì Am: “... Em không làm gì hết, anh không thể tin tưởng em à?”

Anh cười khẩy một tiếng, vươn tay ôm cô vào lòng, cánh tay thít chặt, mạnh đến mức cứ như muốn ôm cô đến chết. Anh cúi đầu nhẹ nhàng dụi lên cổ cô: “Hết cách rồi, ai bảo lần này người nào đó bay nhảy tới tận phía nam, nếu không phải anh đến đây thì chắc em còn chưa muốn về đầu, đúng không?”

Ánh mắt Trì Am dao động, cười ngượng ngùng: “Sao lại thế được chứ? Em chỉ muốn điều tra rõ ràng về vụ thể tiến hóa thôi mà, đương nhiên phải đi xem xét lâu một chút chứ.”

Anh cắn cô một cái thật mạnh.

Trì Am kêu lên một tiếng, ôm chỗ bị anh cắn, tội nghiệp nói: “Em biết anh thích nghiên cứu, bình thường em không tiện quấy rầy anh, dù sao cũng là công việc mà anh thích, cho nên em đành phải ra ngoài một mình thôi.”

Dứt lời, cô cẩn thận nhìn anh, chân thành nói: “Tư Ngang, anh biết rồi đấy, em thích anh đến nhường mày, sẽ không rời xa anh đâu, anh phải tin em.”

Anh nhìn cô với bộ mặt không cảm xúc, cũng không nói một lời.

Trì Am xụ mặt, người đàn ông này thật khó dỗ.

Nhưng dù khó dỗ đến mấy thì cũng là chồng mình, phải tiếp tục dỗ, nếu còn không dỗ được...

Trì Am chợt nảy sinh ý nghĩ hung ác, khi đó nhìn xem ai sẽ làm ai tới chết trên giường. Cô không tin mình đã tu luyện có thành tựu mà lại không mạnh bằng người đàn ông này!

Khi cô đang hạ quyết tâm trong lòng, anh kéo cô đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu thật sự thích anh đến vậy thì có thể chịu được ở bên ngoài bay nhảy mấy tháng, không gửi cho anh một tin tức hay sao?”

Trì Am lập tức nhận lỗi: “Em xin lỗi, sau này em sẽ không như thế nữa.”

“Thật không?”

“Thật, em thề.” Trì Am nhào vào lòng anh, vẻ mặt hết sức chân thành.

Đột nhiên, trước mắt cô tối om, phát hiện đôi mắt của mình đã bị bàn tay anh che lại.

Mặc dù Trì Am không rõ tại sao anh lại che mắt mình, nhưng theo bản năng, cô tin rằng anh sẽ không làm mình tổn thương, cho nên chỉ im lặng đứng đó, không chống cự hành động của anh.

Bởi vì không nhìn thấy nên cô không biết lúc này gương mặt của người đàn ông đang che mắt mình đã trở nên vặn vẹo, hai ngọn lửa ma tính bập bùng trong đôi mắt, như thể muốn thôn tính vạn vật, đốt cháy hết thảy.

“Tư Ngang?”

Mãi tới khi giọng nói của cô vang lên, lý trí của anh mới trở lại, gương mặt anh dần dần khôi phục bình thường.

Khi đôi mắt lại được nhìn thấy ánh sáng, Trì Am lập tức thấy anh cười như không cười nhìn

mình, nói một câu đầy ẩn ý: “Đây là do chính em nói đấy nhé. Anh chờ. Nếu em không làm được...”

Trái tim Trì Am lại bắt đầu run rẩy. Cô không tự đào hố chôn nào đó cho mình đấy chứ?
Bình Luận (0)
Comment