Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 433

Khi Trì Am tỉnh lại thì phát hiện Tư Ngang đang ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc nhẫn trên tay trái.

Cô thầm giật mình, hồi tưởng lại chuyện trước khi hôn mê.

Đúng rồi, không gian của Đào Vi Lan đã bị cô ép ra khỏi người cô ta, sau đó không gian kia biến thành hai tia sáng trắng và bay về phía chiếc nhẫn trên tay cô và Tư Ngang. Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Cô hoài nghi nhìn về phía Tư Ngang, ánh mắt cô dừng lại, đột nhiên ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Anh không sao chứ?”

Trì Am lo lắng nhìn anh, lúc này Tư Ngang đã hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, chững chạc và vững vàng hơn so với trước, đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông hai mươi tám tuổi. Trên người anh toát lên vẻ nam tính trưởng thành, chỉ cần vẫy tay một cái là có thể dễ dàng lấy mất trái tim của con gái nhà người ta rồi.

Tư Ngang nhìn chiếc nhẫn tồi lại nhìn cô, mỉm cười: “Anh khoogn sao, chất độc của Đào Vi Lan còn sót lại trong cơ thể anh đã được ép ra ngoài rồi.”

Nghe được tin tức này, Trì Am vô cùng vui vẻ.

Sau đó, cô bắt đầu nghiên cứu chiếc nhẫn trên tay mình.

Cô nhớ ở thế giới hiện thực, Tư Ngang nói đây chiếc nhẫn này chính là linh khí. Thế nhưng sau khi xuyên không qua nhiều thế giới, cô thấy rằng nó giống như là một ký hiệu hơn, ký hiệu để cô và Tư Ngang nhận ra nhau. Về sau, cô không cần dùng đến chiếc nhẫn này để tìm kiếm Tư Ngang nữa thì nó mới hoàn toàn trở thành một món trang sức.

Mãi cho đến đến thế giới này, khi cô ép không gian trong cơ thể của Đào Vi Lan ra, không gian kia chia hai bộ phận, một nửa nhập vào chiếc nhẫn của cô, một nửa nhập vào chiếc nhẫn của Tư Ngang.

Trì Am đang vuốt ve chiếc nhẫn thì trong đầu đột chợt hiện lên một dòng tin nhắn, khoảng không gian lộ ra.

Trì Am không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ vì cô đã chiếm lấy không gian của Đào Vi Lan nên đã đánh thức khí linh bên trong chiếc nhẫn, hóa giải phong ấn của chiếc nhẫn, biến thành một cái không gian? Thế còn dòng tin nhắn kia...

Mặt của Trì Am hơi biến sắc. Tin nhắn này chính là tin nhắn được gửi tới cho cô khi cô xuyên tới thế giới đầu tiên, giải thích nguyên nhân tại sao cô lại xuyên không.

Hóa ra, tin nhắn kia chính là tin nhắn mà khí linh ở trên chiếc nhẫn gửi cho cô hay sao?

Ở thế giới hiện thực, Tư Ngang đã đeo nó cho cô dưới danh nghĩa nhẫn cưới.

Chẳng lẽ từ lúc đó Tư Ngang đã chuẩn bị cho cuộc hành trình xuyên không rồi? Trong những thế giới đầu, nếu không có chiếc nhẫn, cô thật sự không thế tìm được Tư Ngang, chứ nói gì đến nhận ra anh. Nó chính là vật trung gian, kết nối hai người họ.

Bỗng chốc, Trì Am nghĩ đến rất nhiều khả năng, càng nghĩ càng trở nên hồ đồ.

Biết được càng nhiều, trái lại càng trở nên hồ đồ, còn không bằng lúc mới xuyên không, = =!

Tư Ngang thì lại không suy nghĩ nhiều, hỏi: “Am Am, em nghĩ gì thế?”

Trì Am lấy lại tinh thần, vẻ mặt giống như định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, chỉ nói: “Không có gì, em phát hiện trong chiếc nhẫn của em có một cái không gian, Tuy nhiên không gian này rất mơ hồ, biên giới đã bị sương mù che khuất rồi, có lẽ trong đó có cất giấu thứ gì đó.” Cũng không biết những món đồ cất giấu trong đó có thể mang được sang thế giới khác hay không.

Tư Ngang yên tĩnh lắng nghe, chạm vào chiếc nhẫn trong tay, nói: “Của anh cũng vậy.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng bỏ qua chủ đề này.

Không phải bọn họ không muốn tìm tòi nghiên cứu, mà là có một thứ trực giác khó giải thích khiến bọn họ bỏ qua chủ đề này. Tuy trực giác này thực sự không thể giải thích được, nhưng họ sẵn sàng tin vào điều đó.

Sau khi cả hai tỉnh dậy, kiểm tra thấy cơ thể không có gì bất thường thì mới đứng dậy.

Khi bọn họ bước ra khỏi lều thì thấy mọi người đang cùng nhau tụ tập ăn cá nướng.

Nhìn thấy bọn họ cùng nhau xuất hiện, La Thành, Phương Lạc Chương và những người khác đều rất vui mừng: “Cậu chủ Tư, cô Trì, hai người tỉnh rồi.”

Ngao Dẫn trông cũng rất vui vẻ, quơ quơ con cá nướng trong tay chào bọn họ. Irya ăn đến mức mặt mũi lem nhem dầu mỡ, ngơ ngác nhìn bọn họ

Một lúc sau, cả hai cùng ngồi xuống ăn cá nướng, tiện thể nghe kể lại chuyện xảy ra sau khi hôn mê.

Vào hôm đó, sau khi hai người họ hôn mê, những người khác phải vội vàng chạy trốn. May mà có thuốc khắc chế sinh vật dị hình mà Tư Ngang để lại, họ mới có thể vượt qua vòng vây dày đặc của sinh vật dị hình và bình an rời khỏi thành phố G.

Sau khi rời đi, bọn họ tìm một nơi hoang dã để dừng chân và nghỉ ngơi, đợi Tư Ngang và Trì Am tỉnh lại. Nhưng hai người bọn họ hôn mê hết ba ngày mới tỉnh, còn Đào Vi Lan đã bị đoạt mất không gian thì cho đến nay vẫn chưa tỉnh.

Khi cô ta đánh nhau với Trì Am đã bị thương khá nặng, về sau lại bị sinh vật dị hình cắn mất một chút da thịt, cộng thêm bị đoạt mất không gian. Có thể nói, tổn thương của cô ta vô cùng nghiêm trọng, hiện tại thân thể chỉ có thể rơi vào trong giấc ngủ sâu để chữa trị, cũng không biết lúc nào có thể tỉnh.

“Đúng rồi, không gian của Đào Vi Lan thì thế nào? Trong tay của ai vậy? Không gian của cô ta có thể chăn nuôi và trồng trọt không? Linh tuyền có còn ở đó không?” Phương Lạc Chương hăng hái nói.

Ngao Dẫn liếc nhìn cậu ta một cái, sắc mặt không rõ ý đồ.

Cũng chỉ có những tên ngốc nghếch, không có mục đích gì với không gian mới có thể hỏi thẳng như vậy thôi.

Trì Am uống một hớp nước chanh có ga giải ngán, nói: “Tôi xin lỗi, không gian đó chia ra làm hai, biến thành một cái không gian bình thường rồi. Giờ nó chỉ giống với không gian của anh Ngao thôi, ngoài việc để đồ ra thì không thể nuôi động vật nhỏ cũng không có thể trồng trọt, càng không có linh tuyền.”

Tất cả mọi người đều sững sờ, Phương Lạc Chương nghi ngờ hỏi: “Hả? Tại sao lại như vậy?”

Trì Am nhún vai: “Tôi cũng không biết, nếu tôi có thể hiểu được thì tốt quá. Tiếc là không còn linh tuyền.”

Nghe đến đó, cho dù bọn họ có tin hay không, dưới con mắt của Tư ma vương mọi người đều im lặng. Mặc dù một không gian có linh tuyền có thể trồng trọt rất hấp dẫn người khác, nhưng thực lực của đối thủ khiến bọn họ không ai có ý định ra tay với nó. Bất kể là kiếm thuật lợi hại của Trì Am, hay là Tư Ngang đã trở về khôi phục về dáng vẻ hai mươi tám tuổi, thì bọn họ đều không thể đối phó được.

Ngao Dẫn thấy Tư Ngang đã là một người đàn ông trưởng thành hai mươi tuổi, âm thầm đè nén suy nghĩ trong lòng.

Sau khi no căng bụng, Trì Am bèn hỏi con sinh vật dị hình cấp A kia đang ở đâu, rồi chạy đến chiếc xe tải đang đậu cách đó không xa để kiểm tra tình trạng của nó.

Trên ngực của con sinh vật dị hình cấp A vẫn bị cắm nguyên thanh kiếm gỗ đào, nằm thở thoi thóp. Trên thành xe có rất nhiều dấu vết do móng vuốt sắc bén của nó để lại. Nếu không phải xe này đã được cải tiến, có lẽ nó đã cào thủng xe để chạy trốn rồi.

Trên kiếm gỗ đào có bùa chú của Niên thú, vừa vặn áp chế được sức mạnh của nó, mới có thể nhốt được nó ở đây.

Sau khi Trì Am phát hiện ra điều, cô không rút thanh kiếm gỗ đào ra mà cứ để nó cắm nguyên như vậy.

Tiếp đó, đợi đến khi trời tối, Trì Am chọn một khoảng đất trống, dùng máu của mình vẽ một trận Tụ m, giải phóng những con quỷ bị trói buộc trong không gian.

Ngao Dẫn và Phương Lạc Chương, Irya đều chạy lại xem.

Bọn họ chưa từng thấy ma quỷ bao giờ, nghe nói Đào Vi Lan tạo ra một nhóm ma quỷ, lợi dụng bọn chúng để theo dõi người khác, tất cả mọi người cảm thấy rất hứng thú. Nếu không phải vì thái độ khẳng định của Trì Am thì bọn họ sẽ thực sự coi đây chỉ là một trò đùa.

Trò đùa? Tư Ngang liếc nhìn đám người với ánh mắt khó dò, ánh mắt kia khiến cho người ta chỉ lơ đãng nhìn vào cũng phải run lên, cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Trì Am cho họ mở rộng tầm mắt.

Sau đó, tất cả mọi người đều phát hiện, rõ ràng là ngày nắng nóng, nhưng nhiệt độ không khí dường như xuống rất thấp. Trên mặt đất được bao phủ bởi một lớp băng giá, sau đó, một số bóng ma kỳ quái xuất hiện trong không trung.

Cả đám người bị dọa cho suýt chút nữa tè ra quần.

Má ơi, hóa ra thế giới này thật sự có ma!

Tổng cộng có mười con quỷ, bao gồm cả con nam quỷ đã bị Trì Am thu phục. Tất cả đều do Đào Vi Lan dùng cấm thuật, đi ngược lại lẽ trời, cưỡng ép tạo nên. Loại thuật tạo quỷ đi ngược lại với quy tắc của thế giới thế này cực kỳ tổn hại âm đức, nếu không phải Đào Vi Lan có không gian và linh tuyền trợ giúp, e rằng cơ thể cô ta sẽ không thể chịu đựng được lâu, mà đã bị thế giới này trực tiếp xóa sổ.

Trì Am nhìn mười con quỷ trước mặt, không nhịn được thở dài.

Đào Vi Lan không khác gì dùng chính sinh mệnh của mình để tự giết mình.

Cuối cùng, Trì Am siêu độ cho tất cả những con quỷ này, để cho chúng đến từ đâu thì về nơi đó.

“Bọn chúng đều được đi đầu thai chuyển kiếp rồi sao?” Irya sợ hãi nói, mắt cô ấy đảo qua trên mặt Trì Am, rồi nhanh chóng lại dời đi.

Xuyên không về thời gian năm trăm năm trước, cô ấy cảm giác tam quan của mình như bị giáng một đòn vô cùng nặng nề, sắp sửa không nhận ra thế giới này nữa rồi. Đây có còn là thế giới lịch sử mà cô ấy biết không thế? Hay thực ra là một thế giới song song chưa được biết đến?

“Không, bọn chúng được cưỡng ép tạo ra một cách nhân tạo, nên không có cách nào đi đầu thai chuyển thế được.” Trì Am nói đầy ẩn ý.

“Vậy thì chúng...”

Trì Am xoa đầu của cô ấy, không nói gì nữa.

Ngao Dẫn can đảm hơn một chút, tuy rằng phát hiện trên đời này có ma quỷ, nhưng những con quỷ này rất nhanh sẽ được siêu độ, không có gì phải sợ.

Có điều, sau khi nghe lời giải thích của Trì Am, anh ta lập tức nghĩ đến Đào Vi Lan, vội vã chạy đến lều của Đào Vi Lan.

“Vi Lan!” Ngao Dẫn sợ hãi thốt lên.

Mọi người vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy người nằm bên trong lều, tất cả mọi người đều há hốc miệng đáy lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh không thể giải thích được, đầu ngón tay bất giác run lên.

Trì Am và Tư Ngang đi tới, nhìn thấy người bên trong lều, cô thở dài, nói ra: “Đây là kết quả của việc cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh. Thiên sư tin vào nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào ắt gặp quả đó. Nếu cô ta đã quyết định trở thành thiên sư, vậy thì sẽ phải chịu sự ràng buộc của những quy luật đó. Khi cô ta lựa chọn làm như vậy, thì đã xác định phải gánh chịu hậu quả hiện giờ rồi.”

Ngao Dẫn phải nhận một cú đả kích lớn, khóe mắt anh ta ươn ướt, chợt nhớ đến những lời mà Mai Gia Niên nói lúc ban đầu.
Bình Luận (0)
Comment