Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 441

Cho nên, bất kể là Đại Vụ của Bộ lạc Nhã Cách hay là Mã Y, đều cho rằng lời nói của Tùng La là một ý nghĩ viển vông.

Hơn nữa, Trì Am còn là người của Nhân tộc, có liên quan gì đến Vu tộc bọn họ đâu? Thiên Vu của bọn họ tại sao phải chữa bệnh cho nàng? Đại Vụ và Mã Y đều suy nghĩ rất thực tế, chỉ có tiểu cô nương Tùng La này là đối xử với Trì Am như người nhà nên không đành lòng nhìn nàng chịu cơn đau bị linh độc tra tấn, phải chết khi còn trẻ.

Trì Am có thể thấy rõ điều đó, nên nàng không tức giận với thái độ của Đại Vu và Mã Y mà thay vào đó còn an ủi Tùng La.

Tùng La thì thầm nói: “Nhưng ta không muốn người chết.”

“Sẽ không đâu.” Trì Am nở một nụ cười dịu dàng: “Đại Vu đã nói rồi mà, linh độc trong cơ thể ta cũng không nặng, sống thêm tám mười năm nữa cũng không vấn đề gì.”

Tám mười năm đó trong mắt của những người có tuổi thọ dài như Vũ tộc thì chẳng khác nào một cái chớp mắt.

Tùng La không hiểu làm thế nào mà Trì Am vẫn có thể cười, nàng ấy sắp chết vì buồn rồi đây.

Trì Am vươn tay xoa đầu tiểu cô nương, cười nói: “Buổi tối muốn ăn gì? Ngươi muốn ăn cá, hay thịt nướng?”

Sự chú của Tùng La chuyển dời ngay lập tức, nàng ấy vui vẻ nói: “Ta muốn ăn cá, ăn cái loại cá vừa đỏ vừa cay gì gì đó.”

“Cá chân cay.” Trì Am nói bổ sung.

“Đúng đúng đúng, chính là nó.”

“Được, chúng ta đi bắt cá đi.” Trì Am vui vẻ nói.

Tùng La lập tức đi tìm dụng cụ, rồi cùng với Trì Am đi bắt cá ở hồ nước gần đó.

Từ khi Trì Am có thể đi lại bình thường, nàng đã không thể chịu đựng được những món ăn như thịt luộc và mì thái viên mà tiểu cô nương này ăn từ ngày này qua ngày khác nữa, nên đã tự động nhận trách nhiệm đầu bếp.

Khi nàng nói rằng muốn tự mình nấu ăn, Tùng La vẫn còn khá hoài nghi, cho đến khi Trì Am sử dụng những động tác không thành thạo của mình để làm một bàn gồm các món ăn khác nhau như chiên, rang, xào, hầm... thì đã ngay lập tức chinh phục được thiếu nữ Tùng La. Nàng ấy còn hỏi rằng làm thế nào mà Trì Am có thể làm ra nhiều món ngon như vậy, liệu có phải là để khôi phục trí nhớ hay gì đó không.

Bản thân Trì Am cũng thấy rất kỳ lạ, nàng không có ký ức, thậm chí là không có cả những kiến thức thông thường. Thế nhưng lại có thể nấu ăn một cách dễ dàng, mặc dù không phải là những món ngon tuyệt đỉnh mỹ vị, chỉ là những món ăn gia đình thường ngày thôi, nhưng vẫn ngon hơn rất nhiều so với những muốn luộc không của Tùng La.

Chẳng lẽ trước bị phong ấn ký ức thì nàng là một đầu bếp?

Buổi tối, sau khi ăn xong món cá chân cay thơm phức, hai người họ đang chuẩn bị đi tắm suối nước nóng trong hang động gần đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng huyên náo phát ra từ phía cổng của bộ lạc.

Trong sắc trời hoàng hôn, toàn bộ Bộ lạc Nhã Cách sáng rực bởi ánh đuốc trên không trung và ầm ầm bởi tiếng người nói.

Tùng La lo lắng không biết chuyện gì sắp xảy ra nên vội vàng kéo Trì Am đi đến đó.

Khi đi được nửa đường thì nghe được những người Vụ tộc khác nói, trên đường trở về từ thành Thiên Hòa, có tộc nhân đã gặp phải tập kích của Quý tộc. Trong đó có hai người chết tại chỗ, còn lại ba người khác, tuy đã trốn được về, nhưng có một người sắp chết, còn lại hai người khác cũng bị thương không nhẹ.

Lúc này, ba người bị thương đang được đưa đến chỗ của Đại Vu để cứu chữa, tộc trưởng phái người đi kiểm tra tình hình của Quý tộc trên đường, nếu phát hiện ra tung tích của Quý tộc thì cần cố gắng thông báo cho những bộ lạc khác.

“Quỷ tộc?” Trì Am nghi hoặc nhìn Tùng La.

Tùng La vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng liền không khỏi thở dài, nói rằng: “A Am, Quỷ tộc rất đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả Nhân tộc... Ôi, ta không phải nói Nhân tộc rất đáng sợ đâu, ngươi không đáng sợ một chút nào, ta vô cùng thích ngươi. Quỷ tộc sẽ ăn thịt những chủng tộc người khác, trên người chúng có một loại độc chướng đáng sợ, người bình thường dính phải nó, sẽ mất mạng chỉ trong phút chốc. Mặc dù vu lực của Vũ tộc bọn ta có thể tạm thời làm chậm chất độc phát tác, nhưng nếu như không thể kịp thời giải độc, thì vẫn sẽ phải chết...”

Sau khi miêu tả sự đáng sợ của Quý tộc cho Trì Am, Tùng La nghiêm túc nói với nàng: “Tóm lại, Quý tộc cực kỳ đáng sợ, không phải là thứ chúng ta có thể đối phó được. Có thể nào thì người cũng đừng có rời khỏi bộ lạc, nếu gặp phải Quỷ tộc thì sẽ rất thảm đấy.”

Trì Am ngây thơ gật đầu: “Yên tâm, với cơ thể yếu ớt này, ta chẳng thể đi đâu xa được đâu. Ta sẽ không rời khỏi bộ lạc.”

Lúc này Tùng La mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Khi bọn họ đi tới nhà của Đại Vu thì thấy sân đã chật cứng người trong bộ lạc, hai cô gái không chen vào được, đứng ở đó, nghển mỏi cả cổ mà vẫn không nhìn rõ tình hình thế nào.

Mãi cho đến khi tộc trưởng mang theo một vài nam nhân Vụ tộc có thân hình cường tráng đến đây, các tộc nhân mới tự động nhường đường.

Tùng La kéo Trì Am nhảy qua như một con thỏ, theo sau tộc trưởng và những người khác.

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng của tiểu cô nương, chỉ mỉm cười mà không nói gì, ánh mắt của bọn họ như có như không rơi vào trên người của cô gái Nhân tộc mà Tùng La năm tay.

Trì Am nở một nụ cười ấm áp với những người Vụ tộc xung quanh, đôi mắt đen láy lấp lánh con cong hình trăng non, lông mày lá liễu, gây rung động không nhỏ chút nào, cả nhóm người Vu tộc không khỏi mỉm cười đáp lại. Bọn họ vừa đi qua, những nam nhân Vụ tộc không khỏi xao xuyến, rạo rực trong lòng.

Cô gái đến từ Nhận tộc này thật sự quá xinh đẹp quá dịu dàng!

Chờ khi Trì Am nhìn rõ vết thương trên người hai người Vụ tộc ở trước mặt của Đại Vu kia, đồng tử của nàng khẽ co lại.

Đa số đều là vết cào rách, vết thương sâu thấu xương, có mùi hôi thối, còn có vết chướng khí

màu đen không nhìn thấy được bằng mắt thường, nếu không loại bỏ thì chướng khí màu đen này sẽ bám chặt vào cơ thể và xâm nhập vào cơ bắp và các cơ quan nội tạng, sau đó hấp thụ hết sinh lực của họ cho đến khi họ chết và trở thành xác ướp.

Trì Am đột nhiên bị sốc, tại sao nàng lại có thể nghĩ ngay đến những điều này?

Khi Trì Am quan sát Đại Vu trị thương cho hai nam nhân Vũ tộc, đầu tiên là dùng vu thuật thanh trừ chất độc trên vết thương một lần, sau đó đắp thuốc. Vu lực có tác dụng thanh tẩy vết đen chướng khí, nhưng nó không thể làm sạch nó hoàn toàn, sau khi đắp thuốc vẫn không thể hoàn toàn che hết được những vết đen chướng khí đó.

“Đêm nay các ngươi hãy cố gắng nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ xem thử tình hình khôi phục của các ngươi thế nào. Nếu như vết thương không tiếp tục mưng mủ thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cầu nguyện Vu Thần phù hộ các ngươi.”

Đại Vụ đặt tay hai tay lên ngực và cúi đầu thành kính thực hiện một động tác cầu nguyện.

Các tộc nhân khác cũng cầu nguyện theo ngài ấy.

Chỉ có Trì Am là đứng ngẩn ngơ ở đó, nhưng khi tộc trưởng nhìn sang thì nàng cũng nhanh chóng cúi đầu xuống.

Sau đó tộc trưởng đuổi tất cả những người đến để xem ra ngoài, chỉ có Tùng La là ngoan cổ ở lại.

Nàng ấy tự tin nói với tộc trưởng: “Tộc trưởng, con muốn theo Đại Vu học tập cách chữa vết thương do Quỷ tộc gây ra. Hiếm có cơ hội thế này, ngài hãy để con ở lại đi.”

Vu lực của Tùng La mặc dù không phải là mạnh nhất, nhưng nàng ấy lạ là người học y thuật nhanh nhất và giỏi nhất thế hệ này. Bình thường, Đại Vu cũng thường dạy y thuật cho nàng, tộc trưởng không có lý do gì từ chối nên đành để nàng ấy ở lại.

Sau khi tộc trưởng rời đi, Tùng La bèn đi theo Đại Vụ chạy trước chạy sau để học hỏi, Trì Am sức khỏe không tốt, không thể thức khuya nên về nghỉ ngơi với Mã Y thẩm thẩm.

Ngày hôm sau, sau khi Trì Am tỉnh lại, chỉ thấy Tùng La ngồi ở dưới hiên luyện tập vụ thuật.

Nàng làm xong bữa sáng, gọi tiểu cô nương lại đây ăn điểm tâm, đồng thời hỏi thăm chuyện học tập tối hôm qua của nàng ấy, cùng tình trạng của ba nam nhân Vũ tộc kia.

Tùng La trông hơi buồn bã: “Đến nửa đêm, cuối cùng Ô Kỳ vẫn không thể gắng gượng được nên đã trở về với vòng tay của Vu Thần rồi!”

Ô Kỳ chắc là Vũ tộc hôm qua được khiêng về, tình trạng hấp hối sắp lìa đời.

Trì Am an ủi tiểu cô nương mấy câu rồi hỏi tiếp: “Có phải là vết thương do Quỷ tộc gây ra sẽ hình thành một loại chướng khí màu đen ở trên vết thương hay không?”

“Chướng khí gì cơ?” Tùng La khó hiểu hỏi.

Trì Am bèn miêu tả lại những gì mà nàng đã nhìn thấy.

Tùng La giật mình trợn mắt lên: “A Am, trước kia ngươi là Linh Đồ Sự sao?”

“Cái gì cơ?”
Bình Luận (0)
Comment