Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 463

Đoạn đường từ Vu tộc đến Nhân tộc không hề dễ đi, đặc biệt là bây giờ sau khi Quỷ tộc bỗng nhiên phá bỏ phong ấn, đi đến đâu cũng tàn sát bừa bãi nên rất nhiều nơi cũng chịu ảnh hưởng nên đầy rẫy những nguy hiểm.

Bọn họ sử dụng phương tiện là xe do thú hoang kéo, còn những Kiếm Sư lại cưỡi lên một loại cập phong thú giống như ngựa.

Vu tộc và Linh Đồ Sư đều ngồi trong xe thú hoang, Nhân tộc và Vu tộc đều có xe thú hoang riêng của mình, mà so sánh với xe thú hoang của Linh Đồ Sư ngồi, xe thú hoang Thần Điện Vu tộc chuẩn bị rõ ràng sang trọng hơn. Những Đại Vu có thể coi xe thú hoang như một căn phòng nhỏ, ăn uống sinh hoạt đều diễn ra được trên xe.

Trì Am và Tư Ngang cùng ngồi trên một chiếc xe thú hoang.

Trì Am nhớ lại cảnh những người kia nhìn thấy nàng và Tư Ngang cùng xuống xe thú hoang liền có xúc động cười phá lên.

Lúc đó, bất kể là Nhân tộc hay là Vu tộc, ngoại trừ Đại Vu tên Man ra, những người khác đều ngạc nhiên há hốc miệng nhìn bọn họ, biểu cảm ấy của bọn họ muốn ngây ngốc bao nhiêu có ngây ngốc bằng đó.

Đúng vậy, lần này Tư Ngang lại lấy thân phận Đại Vu Thần Điện lẫn vào trong đoàn đại diện Vu tộc đi tới Nhân tộc, trong cả đội ngũ, ngoại trừ Trì Am và Man ra, không có ai biết được thân phận thực sự của hắn, mọi người đều cho rằng hắn là một vị Đại Vu của Thần Điện, mà lúc này vị Đại Vu này rõ ràng đang có người yêu là cô gái của Nhân tộc.

Người yêu cái con khỉ!

Những người đã biết rõ thân phận của Trì Am như Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh không nhịn được mà thốt ra câu chửi như thế!

Một người là lệnh chủ của Bạch Hổ Lệnh, Linh Đồ Sư Tông gia Nhân tộc, một người là Đại Vu (Thiên Vu) Thần Điện Vu tộc, bọn họ định trước là không có kết quả tốt đẹp rồi. Cho dù Tông gia cho phép lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh có tình nhân nhưng không có nghĩa là Đại Vu của Thần Điện Vu tộc có thể tự mình chịu thiệt thòi làm người tình cho Nhân tộc, trừ phi họ chọn lựa rời bỏ Thần Điện.

Nghĩ như vậy, những Đại Vu của Thần Điện theo đoàn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Không sao đâu, đến lúc bọn họ muốn kết hôn thì cứ đuổi Tư Ngang ra khỏi Thần Điện, như thế cũng sẽ không đi ngược lại chỉ thị của Vu Thần nữa.

Một đám Đại Vu không biết rõ thân phận thật sự của Tư Ngang và Trì Am đều cảm thấy cách làm này rất tốt, cũng tính như mở ra được khởi đầu mới cho lịch sử tình yêu Đại Vu Thần Điện, đợi sau này nếu bọn họ ngoài ý muốn cũng tìm Nhân tộc làm người yêu cũng sẽ xử lý như thế.

Thế nên, các Đại Vu hoàn toàn đang lo trước tính sau cho tương lai của chính mình, nhỡ may sau này bọn họ cũng yêu Nhân tộc thì sao?

Man nghe được hết tiếng lòng của thuộc hạ mà cảm thấy cạn lời.

“Man, ông cũng nghĩ như thế đúng không? Nghe nói bọn họ mười năm trước đã đi qua rừng Tình Nhân, được Vu Thần chúc phúc, nếu chia cách bọn họ chẳng phải là sẽ đi ngược lại chỉ thị của Vu Thần sao? Chuyện này Thần Điện chúng ta sẽ không làm ra được. Cho nên, nếu ngày nào Tư Ngang muốn kết hôn thì cứ để hắn ra khỏi Thần Điện đi.” Đại Vu Y Đạt vênh cằm, kiêu ngạo nói, hắn ta vẫn cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt.

Man: “…” Đuổi Thiên Vu đại nhân ra khỏi Thần Điện? Vậy mà các ngươi cũng nghĩ ra được!

Các ngươi không sợ đến lúc đó Thiên Vu đại nhân sẽ đuổi hết các ngươi đi sao!

Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh biết được chủ ý bên kia của Thần Điện Vu tộc, trong lòng cũng nhẹ nhõm, khẳng định cách làm của Thần Điện Vu tộc thực sự không thể tuyệt hơn.

Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia Nhân tộc sao có thể kết hôn được? Nếu bọn họ thực sự yêu nhau, đến lúc đó cứ để cho vị Đại Vu tên Tư Ngang này rời bỏ Thần Điện, đến Nhân tộc làm người tình cho lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh đi.

Còn về kết hôn gì đó thì cũng khỏi bàn nữa, quy củ được Tông gia định ra cả chục nghìn năm trước không thể thay đổi được.

Vậy là quân lực hai bên đều tự cho rằng đã tìm ra được cách giải quyết, coi như không nhìn thấy cái đôi tình nhân đang dính lấy nhau kia.

Trì Am không biết đến những sóng gió bên ngoài, nàng còn đang vô cùng vui mừng vì lần này Tư Ngang lại có thể cùng nàng đi đến Nhân tộc.

Lúc trước khi gặp được hắn ở trong xe thú hoang, Trì Am vui mừng quá đỗi, thậm chí còn bơ đi Man đang bên cạnh, cứ thể nhảy bổ vào lòng hắn, cố hết sức rúc vào hắn, vui vẻ nói liên tục: “Huynh đi cùng ta tới Nhân tộc sao? Thật vậy sao? Có thể như thế ư? Huynh là Thiên Vu không ở lại Thần Điện cũng không sao ư?...”

Man đừng ở bên cạnh, lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ, khuôn mặt dịu dàng tuấn nhã của ông để lộ ra biểu cảm ngạc nhiên há hốc miệng như thế.

Từ mười năm trước, Man phát hiện ra Thiên Vu đại nhân lúc lễ tế Vu Thần Nhật, ngày nào cũng chạy ra bên ngoài, là một trong những cận thị hầu hạ cho Thiên Vu, Man đương nhiên hiểu rõ Thiên Vu đại nhân muốn làm gì.

Sau đó, Man sợ hãi phát hiện ra Thiên Vu đại nhân biết yêu rồi, hơn nữa người yêu của hắn còn là một Nhân tộc, quả thực không thể có chuyện nào đáng sợ hơn chuyện này nữa.

Đương nhiên, chuyện mà Man và Thần Điện cho rằng đáng sợ trong ánh mắt của Thiên Vu đại nhân lạ chẳng phải chuyện gì đáng nói, dường như đây chỉ là một việc rất bình thường mà thôi. Chỉ là trước giờ chưa từng có Thiên Vu yêu Nhân tộc, cho nên rất nhiều người cho rằng Thiên Vu sẽ không kết hôn yêu đương, cả một đời chỉ nên phụng sự nơi Thần Điện sâu thẳm, làm bạn với những vì sao.

Tư Ngang dùng hành động để chứng minh, cho dù hắn yêu phải một cô nương Nhân tộc cũng không hề ảnh hưởng gì hết.

Hắn có đủ thực lực ứng phó với tất cả.

Khi đạt đến thực lực của Thiên Vu, thực ra đã không còn thứ gì có thể kinh động đến quyết định của hắn nữa. Ví như hắn muốn giữ một Nhân tộc ở lại thành Thiên Hòa, vậy thì không có Vu tộc nào khác có thể chi phối quyết định của hắn, Thiên Vu thực sự là Thần ở nhân gian của Vu tộc.

Cuối cùng Man cũng tiếp nhận tình yêu của Thiên Vu đại nhân, cùng với người yêu của hắn là một Nhân tộc, sau đó ông rất nhanh thay đổi suy nghĩ trước giờ, cũng vô cùng tò mò về Nhân tộc đã lấy mất trái tim Thiên Vu của bọn họ.

Trong thời gian mười năm, Man có lúc nhìn thấy Trì Am mấy lần, nhưng mỗi lần đều cách một đoạn.

Thiên Vu ghen tuông không phải mưc vừa, nên không thích có người nhìn chằm chằm vào cô gái Nhân tộc của mình, Man cũng không tiện nhìn thêm, còn về ấn tượng về nàng cũng là ở khoảng văn nhã, yên tĩnh, yếu đuối.

Lần này Man đi theo Tư Ngang cùng đến Nhân tộc, cuối cùng cũng được tiếp xúc gần với Nhân tộc này rồi.

Sau đó ông phát hiện ra, cô gái Nhân tộc này cũng thật hoạt bát, hơn nữa nghe giọng điệu của nàng dường như có biết thân phận của Thiên Vu đại nhân, may mà nàng chỉ là một cô gái Nhân tộc bình thường, nếu không chuyện rùm beng lên loạn phải biết…

Nhưng cách nghĩ này của Man cũng rất nhanh bị vả mặt.



Sau khi bọn họ rời khỏi thành Thiên Hòa không lâu, cảnh sắc xung quanh bắt đầu có thay đổi, những khu rừng rậm xum xuê cành lá trở thành thảo nguyên, thảo nguyên lại biến thành sa mạc.

Bánh xe lăn qua những phiến đá vỡ của sa mạc, người trong xe không hề cảm thấy chấn động, chỉ khi gió cát từ bên ngoài thổi tới mới ít nhiều ảnh hưởng tới tâm trạng.

Cho dù là Vu tộc hay Linh Đồ Sư đều khá thân thiết với tự nhiên, môi trường ở Vu tộc vẫn luôn là nơi phong cảnh xinh đẹp. Những năm nay Trì Am đã quen với môi trường ở Vu tộc, bỗng nhiên phải đối diện với vùng đất hoang vu này, thực sự chưa thể quen ngay.

Tư Ngang sử dụng vu thuật tạo thành một kết giới xung quanh, không khí lập tức trở nên trong lành hơn.

Trì Am ngáp dài, hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến Nhân tộc?”

“Còn một tháng nữa.”

Ở nơi tiếp giáp giữa Nhân tộc và Vu tộc có một nơi rất cằn cỗi, ở đây vô cùng hoang vắng, có rất nhiều thú hoang sinh sống trong hoang mạc, Nhân tộc và Vu tộc rất ít khi xuất hiện ở đây. Nơi này lại là đường đi nhanh nhất giữa Nhân tộc và Vu tộc, hai bên qua lại cũng thông qua con đường này.

Đương nhiên, hai tộc vẫn còn con đường khác, nhưng những đường nối này không phải vòng đường xa cũng lại trèo đèo lội suối vô cùng phiền phức. Giống như nơi mà Tùng La nhặt được Trì Am lúc trước chính là nơi tiếp nối giữa Nhân tộc và Vu tộc, là một vách núi sâu vạn trượng, vốn không thể đi lại.

Xuất phát từ thành Thiên Hòa đi đến nơi đây mất một tháng, lại đi qua nơi hẻo lánh này cần một tháng nữa mới tiến vào địa bàn của Nhân tộc, đến lúc đó còn cần đến khe Thanh Khê lại thêm một tháng nữa. Chỉ tính riêng đi đường cũng đã tốn mất ba tháng rồi.
Bình Luận (0)
Comment