Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 496

Samuel nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn áp chế cảm xúc nôn nóng trong lòng.

Cậu nể tình cô là dẫn đường mà cứu cô về đã là cực hạn rồi, nếu còn nuôi thêm một người… Cậu ngay cả chính mình cũng không nuôi nổi, sao có thể nuôi thêm một dẫn đường mảnh mai? Còn không bằng ném dẫn đường cho đám lính gác cuồng nhiệt kia nuôi.

Những ngày kế tiếp, Samuel thực sự không tiếp tục mang dịch dinh dưỡng về cho Trì Am nữa.

Samuel cho rằng sớm muộn gì Trì Am cũng sẽ đói đến mức không chịu nổi, khi đó chắc hẳn cô sẽ rời đi, kế tiếp cô sống hay chết đều không liên quan tới mình.

Sau đó cậu mau chóng phát hiện một chuyện kỳ lạ, Trì Am vẫn ở ru rú trong nhà mình mỗi ngày, bắt đầu không ăn không uống, cho dù có thể đứng dậy, xuống giường đi lại, cô cũng không nghĩ tới chuyện ra ngoài tìm thức ăn, mỗi ngày ở trong hang không biết suy nghĩ chuyện gì.

Cô vẫn mặc bộ váy đã bị máu nhuộm bẩn, bởi vì không ăn uống nên thân thể nhanh chóng gầy yếu bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Samuel không nhịn được hỏi cô: “Cô không đói à?”

“Rất đói.” Trì Am đáp.

Samuel do dự một lát, đưa dịch dinh dưỡng mình đã uống một nửa cho cô. Cô đã mười ngày không ăn gì, con người không ăn trong thời gian dài thế này sẽ đói đến mức không chịu nổi, huống chi là một dẫn đường mảnh mai như cô.

Trì Am từ chối thức ăn của cậu, nói: “Không cần, ngày mai tôi sẽ đi tìm thức ăn.”

Samuel kinh ngạc nhìn cô, chẳng lẽ cô đói bụng mười ngày, cuối cùng quyết định ra ngoài tìm chết? Một dẫn đường nhu nhược được nuôi dưỡng trong học viện dẫn đường như dây tơ hồng sao có thể sinh tồn trên mặt đất của hành tinh Ankara?

Mặt ngoài của hành tinh Ankara không chỉ có lốc xoáy, bão cát có thể thấy ở mọi nơi mà còn có rất nhiều dã thú cỡ lớn nguy hiểm, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, ngay cả lính gác cũng rất hiếm khi hoạt động trên mặt đất, trừ phi là thành thị có tấm phòng ngự.

Hôm sau, Samuel rời giường chuẩn bị đi làm việc như mọi ngày, thấy Trì Am cũng đứng dậy.

Samuel thấy cô xé vạt áo, sau đó quấn lên chân, một chiếc váy lành lặn bị cô biến thành như quần yếm thụng, cực kỳ chướng mắt, nhưng rất phù hợp để hành tẩu bên ngoài.

Hai người cùng rời khỏi căn nhà đơn sơ của Samuel, sau đó chia tay nhau tại ngã rẽ trong đường hầm.

“Chỗ này có lối đi dẫn ra bên ngoài, rất ít người biết, trước kia tôi đã lén mang cô về từ nơi này.”

Samuel chỉ đường cho Trì Am, nhìn cô phất tay đi ra ngoài, cậu không khỏi ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể mím môi, áp chế sự thương cảm thừa thãi. Không phải cậu trời sinh máu lạnh, mà muốn sinh tồn ở Ankara thì cần thiết như vậy, lòng thương cảm dư thừa thật sự không cần thiết.

Samuel sầu lo tới quặng mỏ, Trì Am cũng thuận lợi trở lại mặt đất.

Lối ra nằm ở chính giữa hai mỏm đá tạo thành một góc, cực kỳ bí ẩn.

Mặt đất khô cằn, cảnh vật duy nhất là những tảng đá đứng trên mặt đất, tảng đá màu xám cắm xuống mặt đất vô cùng cứng rắn, nơi xa có lốc xoáy gào thét tàn sát bừa bãi, cũng chỉ có những tảng đá cứng cỡ này mới có thể chống lại sự phá hủy của lốc xoáy được hình thành tự nhiên này.

Trì Am nhìn chung quanh, không nhịn được hít một hơi thật sau, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên tảng đá, nhìn về phương xa.

Nhìn một lát, sau khi xác định mục tiêu, cô bắt đầu trận săn bắn của mình ở hành tinh Ankara.

Trên hành tinh Ankara có một loài rồng một sừng.

Trên đầu loài rồng một sừng này có một chiếc sừng rất cứng, có thể đâm thủng tảng đá cứng rắn, trên người bao phủ lớp vảy cứng, thân thể cồng kềnh có trọng lượng tính bằng tấn. Khi lốc xoáy và bão cát ập đến, chúng dựa vào tảng đá, tụ tập với nhau thành bầy đàn, có thể chống cự sức công phá do hai thứ kia mang lại.

Thức ăn của chúng rất tạp, chỉ cần là thứ gì ăn được thì đều là thức ăn của chúng, thậm chí ngay cả lớp đất mềm cũng có thể tiêu hóa.

Thịt của loài rồng một sừng này rất ngon, nhưng muốn thuận lợi săn rồng không hề dễ dàng.

Trì Am nằm trên một tảng đá, nhìn một đội ngũ đang săn rồng.

Đây là một nhóm lính gác sinh sống trên hành tinh Ankara, từng nghe Samuel kể trên hành tinh Ankara ngoại trừ thợ mỏ như họ thì còn có những người sinh sống trong tòa thành duy nhất trên mặt đất.

Từ đối thoại của họ, Trì Am biết những người này muốn săn một con rồng một sừng mang đi bán trong thành phố. Rồng một sừng có thể bán được giá cao, sẽ khiến họ nằm hưởng thụ nửa năm.

Lúc này đội ngũ lính gác đang triển khai chiến đấu với rồng một sừng. Lớp vảy cứng của rồng một sừng khiến họ không thể ra tay, chỉ có thể dùng phương thức chiến đấu tiêu hao dần thể lực của rồng một sừng, bao vây nó rồi dùng phương pháp cũ giết chết nó.

Còn nhược điểm là ánh mắt, miệng của rồng một sừng? Thôi đừng nghĩ nữa mắt của rồng một sừng híp lại thành một đường thẳng, được vảy cứng che chở, chỗ nào xuống tay được? Còn miệng nó, trừ lúc ăn đồ ăn thì những lúc khác đều không mở mồm, cũng được vảy dài che khuất, cũng không thể xuống tay.

Hành tinh Ankara có món ngon thế này, nhưng vì không có đủ công cụ để săn rồng, khiến một đám người muốn ăn thịt rồng chỉ có thể nhìn rồng thở dài. Mỗi lần đi săn, các lính gác săn rồng chỉ có thể dùng phương pháp vụng về nhất này.

Lúc này, rồng một sừng bị quấy rầy ăn đất cuối cùng nổi giận, bắt đầu giơ chân chạy, mặt đất rung chuyển, mấy lính gác bất cẩn bị rồng một sừng hất bay lên trời, nện mạnh lên tảng đá cứng rắn, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Cuối cùng một đám lính gác không thu hoạch được gì chỉ có thể kéo người bị thương rút lui trước.

Mãi tới khi hiện trường khôi phục yên tĩnh, Trì Am nhảy ra từ sau tảng đá, tìm kiếm trên mặt đất, tìm được mấy miếng đồng nát mà những người kia để lại.

Cho dù là đồng nát thì cũng tốt hơn là tay trần.

Trì Am nấp sau nham thạch, lựa chọn một phen trong đống đồng nát, lại dùng sức mạnh chắp nối, cuối cùng tạo ra một món vũ khí không giống đao cũng không giống kiếm.

Mang theo vũ khí, Trì Am nhìn bầy rồng một sừng đang nhàn nhã ăn đất ở cách đó không xa, bắt đầu mài dao nhắm về phía bầy rồng.



Hôm nay Samuel trở về rất sớm.

Cậu cầm một ống dịch dinh dưỡng, không yên lòng ngồi trên giường, nhìn hang động dưới lòng đất trống không này, đột nhiên cảm thấy hơi vắng lặng. Cậu không khỏi cười khổ, mới chỉ một tháng mà cậu đã quen có người làm bạn rồi, cho dù người kia không hề làm gì, chỉ ở trong hang động cũng tốt hơn là yên ắng như thế này.

Trông cô ấy rất yếu ớt, một mình chạy ra ngoài, thương tích trên người còn chưa lành lặn, e rằng bây giờ đã…

Một tiếng “Bùm” vang lên, Samuel lấy lại tinh thần, lập tức thấy Trì Am đứng bên cửa. Cô ném một chiếc sừng dài đầy máu xuống mặt đất, tay cầm một miếng thịt lớn xiên vào miếng sắt, miếng thịt đang tỏa ra mùi thơm trí mạng.

Samuel: “…”

“Ăn không? Thịt rồng một sừng đấy.” Trì Am giơ mấy miếng thịt rồng xiên trên miếng sắt.

Mỗi miếng thịt rồng đều dày đến 10 cm, đã được nướng chín, mặc dù không bỏ thêm gia vị, nhưng thịt rồng sừng trời sinh thơm ngon béo múp, tỏa ra mùi sữa, không biết rốt cuộc rồng sừng ăn tạp này tinh luyện mùi sữa từ trong loại khoáng vật nào mà có.

Samuel không nhịn được mà nuốt ực một cái, ném dịch dinh dưỡng trong tay, nhào về phía thịt rồng sừng.

Bất kể cô ấy lấy thứ này từ chỗ nào, cứ ăn trước rồi tính sau, vào bụng mình mới an toàn.

Trì Am ngồi bên cạnh thùng nước sạch rửa vết bẩn trên người, mãi tới khi cậu đã ăn xong mới nói: “Samuel, cùng tôi vào thành phố nhé?”

“Cái gì?” Samuel giật mình nhìn cô.

Trì Am vừa lau thanh vũ khí chẳng ra gì, vừa nói: “Hôm nay tôi nhìn thấy lính gác săn rồng, nghe họ trò chuyện, họ từ trong thành phố ra ngoài này, trong thành phố có nước sạch và thức ăn, chúng ta vào thành đi.”

Samuel từ chối theo bản năng: “Chi phí trong thành phố rất cao, hơn nữa lính gác rất nhiều, rất dễ bị người khác phát hiện thân phận của chúng ta.”

“Không sao, phát hiện thì phát hiện thôi.” Trì Am bình tĩnh nói.

Samuel: “…”

Thấy cô quyết tâm muốn vào thành phố, Samuel không khỏi mệt lòng, trong lúc nhất thời không biết nên ngăn cản cô đi chịu chết như thế nào, đành phải đổi đề tài: “Đúng rồi, thịt rồng sừng này cô kiếm ở đâu ra?”

“Tôi săn.”

Samuel: “… Trông tôi dễ lừa lắm hả?”

Trì Am ném vũ khí đã rửa sạch sang một bên, hỏi: “Thịt rồng một sừng ngon không?”

“Ngon!” Samuel liếm môi, chợt hối hận vì vừa rồi ăn quá nhanh. Cậu nên chậm rãi nhấm nháp mới đúng.

“Vậy thì ngày mai chúng ta ăn tiếp. Ban đêm nhiệt độ không khí bên ngoài thấp, chắc sẽ không bị ôi đâu nhỉ.”

Sau khi quyết định xong, Trì Am lập tức giục Samuel đi nghỉ ngơi, theo lời cô nói: “Ngày mai chúng ta sẽ vào thành phố, thành phố cách nơi này rất xa, phải tĩnh dưỡng tinh thần, đến chiều tối là có thể đến được thôi.”

Samuel: “…”
Bình Luận (0)
Comment