Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 521

Vẻ mặt ông chủ Trần không thay đổi nhìn Trì Am, cuối cùng trầm mặt bảo người chung quanh thu súng về, cung cung kính kính mời Trì Am vào trong phòng ngủ.

“Cô Trì, mời cô đi một chuyến.”

Trì Am thấy thái độ của ông chủ Trần đột nhiên thay đổi trăm tám mươi độ, có chút dự đoán, hiểu ra có lẽ là có liên quan đến vị Hoàng thái tử nào đó, xem ra anh đã tới rồi, lúc này cô cũng không từ chối nữa.

Samuel cũng có phán đoán giống vậy, cậu sáng suốt chọn đợi ở bên ngoài, đợi chung với Trì Thiến, Trì Hoằng, không đi vào nghênh đón lửa giận của Hoàng thái tử.

Về phần Trì Thiến tò mò hỏi thăm cậu, cậu không thèm để ý.

Những người khác không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù muốn ở lại để xem kịch hay nhưng đám bảo vệ của quán rượu Dạ Miêu đã mời bọn họ đến một vũ trường khác nên đành phải tiếc nuối rời đi, nhưng vẫn có ánh mắt của rất nhiều người tập trung ở đây, chính là muốn nhìn xem xem chuyện khiến cho đến cả người phụ trách của quán rượu Dạ Miêu đổi sắc là chuyện gì.

Lúc bọn họ đi vào, chỉ thấy Hoàng thái tử mặc trang phục chỉnh trang ngồi ở đó.

Hoàng thái tử trên tay đeo bao tay cầm roi ngựa, lạnh lùng nhìn bọn họ, trong nháy mắt phòng nghỉ ngơi trở nên âm u khiến người ta sinh ảo giác đang ở cung điện cao lớn lộng lẫy, giống như lúc này anh đang ngồi trong cung điện hoa lệ, lạnh lùng nhìn con dân của mìn, làm cho mọi người vô ý thức quỳ rạp xuống đất, thần phục anh.

Trán ông chủ Trần toát mồ hôi lạnh, không dám coi nhẹ chút nào.

“Điện hạ, không biết ngài đến, xin thứ lỗi.” Ông chủ Trần cúi người, cung kính nói.

Hoàng thái tử điện hạ không để ý tới anh ta, mà nhìn Trì Am.

Nụ cười trên mặt Trì Am có phần cứng nhắc, rất nhanh đã trở nên tự nhiên, vẻ mặt vô tội nói: “Tại sao anh cũng tới thế? Làm việc xong rồi ư?”

Hoàng thái tử điện hạ thản nhiên nói: “Nghe nói em tới đây cho nên anh liền đến.”

Nghe hiểu ý ngoài lời của anh, người phụ trách quán rượu Dạ Miêu là ông chủ Trần càng chảy nhiều mồ hôi lạnh hơn, mặc dù chỗ dựa của Dạ Miêu rất vững nhưng có thể chọi lại hoàng thất sao? Bây giờ hoàng thất Đế Quốc cũng không phải biểu tượng như ngàn năm trước, ở Đế Quốc quyền lực của hoàng thất ngang hàng với quân bộ, viện trưởng lão. Quyền lực trong tay Hoàng thái tử đã lập được nhiều chiến công hiển hách trên chiến trường vô cùng to lớn.

Một Hoàng thái tử hoàn toàn có thể hủy quán rượu Dạ Miêu.

Ông chủ Trần không dám chủ quan, chỉ có thể xin giúp đỡ nhìn về phía Trì Am, anh ta đã nhạy bén suy đoán ra, Hoàng thái tử tới đây vì người phụ nữ này.

Trì Am cũng nghe hiểu ý của anh ta, ho nhẹ một tiếng, không có chút gì gọi là chột dạ, ngay thẳng nói: “Nhân lúc bây giờ nghỉ ngơi, không có chuyện gì làm thì tìm chuyện gì đó để làm thôi, cũng tránh cho sau này bận rộn rồi thì không có thời gian rảnh để xử lý vài kẻ đáng ghét.”

Nói đến đây, cô hơi nhíu lông mày, có thể nhìn ra được cô thật sự không thích đám anh chị em nhà họ Trì kia.

Ánh mắt Hoàng thái tử sắc bén nhìn cô.

Trì Am thản nhiên nhìn anh.

Ông chủ Trần không khỏi nhìn kỹ Trì Am một lần nữa, có thể chịu nổi áp lực của lính gác cấp SSS, có thể thấy được cô gái này có tố chất tâm lý vô cùng mạnh, thậm chí năng lực cũng không tệ. Nghĩ đến lúc trước nhận được tin tức chuyện Trì Am quật ngã toàn bộ đám bảo vệ trong vũ trường hắc ám, ông chủ Trần chỉ có thể thở dài một tiếng, tự nhận mình không may.

Mãi sau, Hoàng thái tử nói: “Có muốn anh giúp không?”

“Không cần, tự mình ra tay khá thoải mái.” Trì Am cười toe toét nhìn anh, cảm giác được nguy cơ đã qua, rất vui vẻ đi qua, ôm cổ anh, cúi đầu hôn một cái bên khóe môi anh.

Ông chủ Trần: “...”

Ông chủ Trần vô cùng kinh hãi, không ngờ bọn họ lại là loại quan hệ này, cũng không biết đây là tình nhân của Hoàng thái tử hay là Thái tử phi tương lai. Mặc dù là như thế nào thì cũng đều không đắc tội nổi.

Hoàng thái tử bóp eo cô, hơi dùng sức, ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói thầm bên tai cô: “Đừng tưởng rằng làm như thế thì anh sẽ không tức giận nữa, buổi sáng em đã nói với anh thế nào?”

Đôi môi mỏng như có như không chạm qua thùy tai cô.

Trì Am co bả vai lại, giả bộ như nghe không hiểu ý trong lời của anh.

Nghe không hiểu cũng không sao, Hoàng thái tử nhớ kỹ là được, anh ôm cô, nhìn xuyên qua bờ vai của cô, nhìn về phía ông chủ Trần.

Ông chủ Trần cúi đầu xuống, coi như không nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia đang ban ngày ban mặt mà lại có hành vi show ân ái, trong lòng hiểu ra hành vi này là do Hoàng thái tử đặc biệt làm cho anh ta nhìn, mục đích đúng là cảnh cáo bọn họ.

Quả nhiên, tiếp theo liền nghe thấy Hoàng thái tử dùng giọng nói trầm thấp lạnh lùng nói: “Giới thiệu một chút, cô gái này là Trì Am, Thái tử phi tương lai của ta.”

Mồ hôi trên trán ông chủ Trần lại dày hơn, nghĩ đến chuyện vừa rồi anh ta dùng súng chĩa vào Thái tử phi tương lai, chân như nhũn ra, hoàn toàn không còn ngạo mạn và ngông cuồng như lúc bình thường không chế mọi thứ trong lòng bàn tay nữa, lúc này anh ta chỉ hận không thể quay ngược thời gian, quay lại về lúc phát hiện vị này đi vào Dạ Miêu, anh ta sẽ cung cung kính kính đi lên nghênh đón, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.

“Nghe nói quan hệ giữa anh và mấy vị thiếu gia nhà họ Trì không tồi.” Hoàng thái tử lại nói.

Ông chủ Trần lập tức nói: “Bọn họ chỉ là khách thôi ạ.”

“Thật sao?”

“Vâng…”

“Rất tốt, anh gọi mấy thiếu gia nhà họ Trì tới đây hết đi.”

Ông chủ Trần chỉ chần chừ trong nháy mắt đã lập tức đáp một tiếng, ở ngay trước mặt bọn họ, dùng quang não gửi tin nhắn đi sắp xếp vấn đề này.

Quán rượu Dạ Miêu vô cùng được hoan nghênh trong giới quý tộc, đặc biệt là trong đó có rất nhiều hạng mục giải trí mới lạ mà không muốn người khác biết, hấp dẫn một đống người trẻ tuổi có tiền có thời gian theo đuổi sự kích thích, cộng thêm thân phận và vũ lực mạnh mẽ của người đứng sau màn quán rượu Dạ Miêu, trở thành ứng cử viên đầu tiên của đám quý tộc kia vào lúc chè chén say sưa.

Địa vị của quán rượu Dạ Miêu trong lòng đám quý tộc rất cao, cao đến mức chỉ cần ông chủ Trần thông báo một tiếng, người được gọi đều rất nể mặt dành thời gian tới.

Vừa khéo hôm nay là ngày nghỉ, những thiếu gia nhà họ Trì kia đều ở Đế Tinh, không có chuyện gì vướng bận nên đều rất nể mặt mà tới.

Trì Am thấy Hoàng thái tử ra lệnh một tiếng đã tập trung được những người cô muốn xử lí lại một chỗ, so với việc cô từng bước từng bước đánh đến cửa thì đơn giản hơn nhiều, không khỏi bắt đầu tự xem xét lại mình.

Hoàng thái tử điện hạ thận trọng nhìn cô.

Trì Am lập tức cười nói: “Tư Ngang, anh thật lợi hại, bớt đi rất nhiều phiền phức.”

Hoàng thái tử điện hạ thản nhiên nói: “Quyền lực có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, vào thời điểm này không dùng thì giữ lại làm gì?”

Ý này là bảo cô lấy quyền đè người à? Trì Am đổ mồ hôi, lúng túng nói: “Thật ra em càng thích trực tiếp ra tay đánh hơn.”

Suy nghĩ âm mưu tính toán quá tốn thời gian, mượn tay người khác để trừng trị thì thực sự không thoải mái như tự mình ra tay. Mặc dù chỉ cần phân phó một tiếng, sẽ có người ra tay giúp mình, nhưng có một số việc vẫn tự mình ra tay mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng.

Hoàng thái tử điện hạ và ông chủ Trần nhìn cô, không phản bác được, hóa ra đây chính là nguyên nhân đặc biệt cho việc đánh đến tận cửa của cô à?

Ông chủ Trần thì lại muốn khóc, rõ ràng là có quyền lực mà lại không dùng cứ như vậy đánh tới tận cửa, càng khiến người ta hiểu lầm thêm! Biết cô có chỗ dựa lớn như thế, ông chủ Trần đã sớm cung phụng cô giống như nữ vương rồi, sẽ đưa người mà cô muốn đối phó đến, nào có thể làm bị thương cô chứ?

Mặc kệ trong lòng ông chủ Trần muốn khóc gần chết, những người nhà họ Trì mà Trì Am muốn ra tay trừng trị rốt cuộc đã tập trung lại với nhau.

“Đi thôi.”

Hoàng thái tử kéo cô đứng dậy, xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói.

Trì Am hé miệng cười một tiếng với anh, vui tươi hớn hở nói: “Có thể em còn phải bận một lúc lâu nữa, anh đi về trước đi, không cần lo lắng cho em, năng lực của em anh còn không rõ sao?”

Hoàng thái tử biết cô nói đến chuyện ám sát hôm nay cô gặp phải, đối phương còn chưa kịp ra tay thì đã bị giải quyết, có thể thấy được tính cảnh giác của cô. Trên phương diện lý trí, quả thực Hoàng thái tử không quá mức lo lắng, nhưng trên tình cảm, thuộc về bản năng của lính gác, anh chỉ hận không thể giữ cô ở sau lưng mình để bảo vệ, ngăn cản mọi nguy hiểm cho cô.

Cuối cùng Hoàng thái tử vẫn rời khỏi đây để đi xử lý công sự, bảo phó quan của ở lại cho Trì Am.

Phó quan của Hoàng thái tử cũng đại diện cho Hoàng thái tử, phó quan chỉ cần xuất hiện trước mặt mọi người thì cả đám người đã hiểu rõ ý của Hoàng thái tử.
Bình Luận (0)
Comment