Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 559

Điều quan trọng nhất là khắp nơi trong Thế giới vô vực đều là kho báu, thứ con người khát cầu nhất chính là sự giàu có của tài nguyên trên thế giới này.

Mãi đến khi trời tối, ba cô gái mới trở về phòng.

Trì Am cố tình đến chỗ của Lạc Khả, lề mề ở đó một lúc để thảo luận với cô ấy về cách kiếm điểm cống hiến.

“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày rồi tôi sẽ bắt đầu làm việc. Tôi định giúp xây dựng chỗ ở trong khu tụ cư trước.” Lạc Khả nói, mặc dù cô ấy đã đi làm một vũ khí theo yêu cầu nhưng lại không muốn đi ra ngoài.

Nhiều người bị sự hung dữ của các loài động vật trên thế giới này làm cho sợ hãi không muốn ra ngoài, lại càng có nhiều người muốn ở lại trong khu tụ cư tìm một số công việc cần thể lực để làm, ít nhất thì cũng không lo vấn đề về ăn mặc.

Nếu không có thực lực nhất định thì không nên tùy tiện ra ngoài, bởi vì sẽ chỉ có một kết quả giống nhau.

Trì Am liếc nhìn cô ấy, gật đầu không nói gì.

Sau khi ở chỗ này được một lúc lâu, Trì Am mới bình tĩnh chào tạm biệt Lạc Khả trong ánh mắt kỳ lạ của cô ấy rồi rời đi.

Mở cửa ra, căn phòng tối om, nhưng Trì Am vẫn cảm thấy trong phòng còn có một người nữa.

Dù ngày nào cũng khóa cửa nhưng Trì Am không biết người kia làm sao có thể đi vào mà lại không phá cửa, cô vờ như không biết rồi đi lấy diêm đốt đèn dầu.

Cái gọi là đèn dầu này thực ra là đốt một loại nhựa thông, lõi đèn là lá cây, chỉ cần một ít là có thể đốt rất lâu.

Đây là đặc điểm riêng có của Thế giới vô vực, ở thế giới này có rất nhiều thứ kỳ lạ, nếu có thể mở rộng ở thế giới bình thường thì nhất định sẽ giải quyết được vấn đề cạn kiệt tài nguyên trên trái đất.

Ánh sáng lập tức chiếu sáng cả căn phòng, đồng thời cho phép Trì Am nhìn rõ người đàn ông đang ngồi trên giường lặng lẽ nhìn cô với đôi mắt đỏ rực.

Trì Am đang định giả bộ đi qua không nhìn thấy anh thì anh đã đột nhiên vươn tay kéo cô vào lòng, sau đó trời đất quay cuồng, cô đã bị đè lên giường.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, đáy mắt như bị bịt kín bằng một tầng máu đục, vô cùng ô nhiễm.

Trì Am đột nhiên cảm thấy đau lòng, cô vươn tay ra ôm lấy anh, tiến tới hôn anh.

Thế này thì tệ rồi.

Khi bị anh đè lên giường như hai đêm trước mà vẫn còn sáng đèn thì dù Trì Am có da mặt dày đi chăng nữa thì vẫn có cảm giác thẹn. Nhưng khi cô muốn từ chối lại thấy sức lực của anh quá mạnh, với trình độ tu luyện của cô hiện tại thì hoàn toàn không thể đẩy anh ra. Không biết người này ăn gì để lớn lên mà lại có sức mạnh kinh người như thế, hoặc là vì người ở chiều không gian thứ ba trải qua chiến tranh lâu năm nên thân thể được rèn luyện cường tráng, thể chất mạnh mẽ hơn những người khác.

“Để em tắt đèn trước đã...”

Trì Am khó khăn nói, khuôn mặt liền bị anh giữ chặt, trực tiếp chặn hết tiếng nói của cô lại.

Ngọn đèn trên bàn lặng lẽ cháy cả đêm, Trì Am tức giận cào anh mấy lần nhưng cuối cùng chính cô lại là người chịu thiệt.

Kết quả là cô lại đi theo vết xe đổ của hai đêm trước, mệt quá ngủ quên mất.

Giữa trưa tỉnh lại, Trì Am mặt không đổi sắc kéo thân thể chua xót đứng dậy, trước tiên đứng dậy ăn cho no bụng, sau đó đi vệ sinh cơ thể, tắm rửa sạch sẽ, giặt ga giường, chăn chiếu sạch sẽ xong, cô mang theo kiếm đi ra ngoài.

Trì Am đi dạo trong sơn cốc, gặp được Karona hiếm khi không ra ngoài, cô hỏi xem đội trưởng đội đi săn sống ở đâu.

“Cô tìm anh ta sao?” Karona tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ không sợ chết.

Trì Am ừ một tiếng: “Làm phiền cô nói cho tôi biết, tôi có chuyện cần tìm anh ấy.”

Karona không hiểu tại sao Trì Am lại cứ chấp nhất với đội trưởng đội đi săn như vậy, nên chỉ có thể nói: “Thực ra tôi cũng không biết nữa. Tôi không thuộc đội đi săn, bình thường cũng không chú ý đến chuyện đó. Cô có thể hỏi người ở phòng đăng ký. “

Trì Am cảm ơn cô ấy rồi đi hỏi người ở phòng đăng ký.

Người kia nghi ngờ nhìn cô hồi lâu, không nói cho cô biết mà nghiêm túc cảnh cáo cô: “Cô Trì, anh ta là người rất nguy hiểm. Vì tính mạng của cô nên tôi không thể nói cho cô biết.”

Trì Am thấy đối phương sống chết cũng không chịu nói cho mình biết, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể thất vọng rời đi.

Thôi quên đi vậy, chờ đến lúc đi săn chắc là cũng có thể nhìn thấy anh ấy đúng không?

Nghĩ đến đó, Trì Am liền tìm một nơi bí mật để bắt đầu luyện kiếm.

Một ngày trôi qua thật nhanh, cũng có nghĩa ba ngày nghỉ ngơi đã kết thúc, ngày mai họ sẽ phải bắt đầu dốc toàn lực cho công việc và nỗ lực hết mình vì cuộc sống tương lai trong Thế giới vô vực này.

Trì Am luyện kiếm đến khuya mới về, vừa bước vào cửa đã bị ném xuống giường.

Người cô đầy mồ hôi, bốc mùi khó ngửi, thế mà người đàn ông nào đó còn có thể ôm cô cho được, Trì Am không thể không hoài nghi cái mũi của anh có phải hỏng rồi không, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên anh đẩy cô ra.

“Am Am...”

Không hiểu sao Trì Am lại nghe thấy sự tủi thân trong giọng điệu của anh, không biết anh tủi thân việc gì nữa. Cô tranh thủ lúc anh buông ra vội vàng đứng dậy đi vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Trong bóng đêm, người đàn ông vẫn đi theo cô như cái đuôi, đứng ở cửa phòng tắm nhìn cô.

Trì Am: “...”

Quên đi, trời tối như vậy chắc anh cũng không thể nhìn thấy gì đâu.

Trì Am tự an ủi mình rồi thoải mái lấy nước tắm rửa. Nếu cô biết đối với những người ở chiều không gian thứ ba, những tên điên trong chiến tranh này có tầm nhìn ban đêm cực tốt, ban đêm không có ánh sáng cũng không thể cản trở họ thì cô nhất định sẽ đạp anh ra ngoài.

Người đàn ông nhìn cô sờ soạng tắm rửa trong bóng tối, sau khi cô tắm xong chưa kịp lau sạch nước trên người thì anh đã vươn tay ôm lấy cô, nâng cô lên, ngửi mùi trên người cô, phát hiện không có mùi của người đàn ông khác trên người cô như vừa rồi thì mới vui vẻ ôm cô trở lại giường.
Bình Luận (0)
Comment