Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 577

Những người khác ngơ ngác nhìn họ, đã không còn phản ứng gì được nữa.

Khi vừa bước vào sơn cốc thì một cái bóng khổng lồ chợt phủ lên đầu anh, người đàn ông thậm chí còn không thèm nhìn nó, tung một cú đấm qua đón lấy đòn tấn công của con quái vật.

Trì Am nhìn qua, đâu phải là một con quái vật, rõ ràng là một con rắn khổng lồ.

Nghĩ đến cả một núi rắn khi đi qua sơn cốc lúc mới đến thế giới này, sắc mặt của những người vừa đến Thế giới vô vực không được tốt lắm.

“Trong sơn cốc này có rất nhiều rắn, mọi người cẩn thận một chút.” Karona là đội trưởng đội thu lượm hét lớn.

Những người khác cũng thuần thục đối phó với con rắn kia, người đông thế mạnh, nên dù là một con rắn khổng lồ nhưng nó cũng nhanh chóng bị đám đông dùng vũ khí sắc nhọn đánh chết.

Thế này có được tính là vừa đi săn vừa đi thu lượm không?

Khí hậu ở sơn cốc này rất thích hợp, cỏ dại mọc um tùm, xung quanh là những cây rừng tươi tốt, cánh đồng lúa mì chỉ chiếm một phần nhỏ, phần còn lại được bao phủ bởi cây cỏ cao và rậm rạp, có thể nghe thấy tiếng rắn bò trên mặt đất và cả tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi khắp sơn cốc.

Sơn cốc này đầm nước um tùm, có rất nhiều loài bò sát, lúc đi thu lượm phải rất cẩn thận, nếu không họ sẽ lập tức trở thành thức ăn cho các loài bò sát, hoặc là sơ ý bị đè chết.

Thật sự rất nguy hiểm.

Trì Am đi theo sau một nhóm người xách túi thu hoạch lúa mì.

Cây giống lúa mì ở thế giới này không cần chăm sóc, chúng có thể tự mọc hoang, hạt lúa mì lớn hơn gấp mấy lần so với ở thế giới bình thường, giống như đã bị biến dị, nhưng vẫn có thể ăn được. Người đến thế giới này cũng không dám kén chọn đồ ăn, dù sao thì mùi vị cũng không thay đổi nhiều lắm.

So với việc Trì Am nỗ lực hòa nhập với đám đông thì người đàn ông đi cùng lại không hề quan tâm đến loại công việc này, anh đứng ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại làm loạn việc của Trì Am, khiến công việc thu thập của cô có hiệu quả vô cùng kém.

Những người xung quanh đang bận rộn thu thập, nhìn thấy cảnh này liền cảm thấy người đàn ông này thực sự bệnh không nhẹ đâu, rốt cuộc anh đến đây làm gì? Còn Trì Am bị anh quấy rối thì lại tốt tính để kệ anh làm phiền, thật sự không thể hiểu nổi.

Đúng lúc này đột nhiên người đàn ông hướng lên trên trời huýt sáo, ngay sau đó mọi người liền nghe thấy tiếng kêu của đại bàng.

Viu…!

Đại bàng lông đen đầu trắng bay tới từ trên không trung, vừa đáp xuống thân hình đã che khuất ánh mặt trời, bóng đen to lớn khiến lòng người choáng ngợp. Mọi người chưa kịp phản ứng lại thì con đại bàng đã lao vào cánh đồng lúa mì rất nhanh, cắp lấy một con rắn khổng lồ nuốt chửng.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều giật mình, sắc mặt tái mét.

Họ còn không hề phát hiện ra có rắn xuất hiện.

Sau khi con đại bàng ăn thịt con rắn thì liền bám trên dây leo giữa hai cây đại thụ bên cạnh cánh đồng lúa mỳ nhìn chằm chằm đám người.

Con đại bàng to lớn ngồi xổm giương mắt hổ nhìn chằm chằm khiến người ta cảm thấy mình biến thành sâu bọ và sẽ bị nó ăn thịt bất cứ lúc nào, động tác thu lượm cứng ngắc. Sau đó Karona phải quát lớn vài tiếng để đám người tăng tốc làm việc.

Có con đại bàng ngồi một bên nên không có con rắn nào dám bén mảng tới nữa, công việc thu lượm cũng nhanh hơn bình thường đến vài tiếng đồng hồ.

Sau khi thu hoạch cánh đồng lúa mì trong sơn cốc, nhóm người liền rời đi.

Đối với con người trong thế giới này, mỗi khi kết thúc một nhiệm vụ thì như nhặt về được một cái mạng.

Kết thúc công việc thu thập lần này mọi người được nghỉ một ngày, Trì Am và Tư Ngang liền đi đến biển hoa chơi.

Vẫn chỉ có hai người, không mang theo ai. Lần này Trì Am dùng điểm cống hiến mua một ít đồ ăn và dụng cụ tiện mang theo để đi đến biển hoa, đến lúc đó cũng không cần Tư Ngang phải đi săn nữa.

Khi họ đến biển hoa người, người đàn ông kia rất vui vẻ nhào vào lăn qua lăn lại trong biển hoa, khi đã lăn chán anh liền lẻn ra sau Trì Am hái một bông hoa cài lên tóc cô.

Trì Am đang nghiêm túc nghiên cứu những bông hoa này, nghiên cứu cả hoa, lá, thân của nó nên không hề để ý đến hành động của người đàn ông.

Hôm nay vẫn có vài chú hươu ngơ ngác chạy vào biển hoa chơi đùa, làm dập nát cả một vùng biển hoa. Người đàn ông nổi trận lôi đình, màu đỏ trong mắt dâng lên, khí thế như ma thần sát phạt tứ phương.

Trì Am kịp thời kéo anh đi đến vách núi hôm trước.

Hôm nay họ có thức ăn nên không phải liều mạng giết chúng làm gì.

“Chúng phá hỏng hoa của anh.” Người đàn ông nói với vẻ mặt sát khí, tức giận vì không thể giết con hươu đã giẫm nát những bông hoa của mình.

“Hai ngày nữa mấy bông hoa sẽ mọc lại thôi, đừng lo lắng.” Trì Am an ủi, không cho anh giết con hươu.

Số lần giết chóc vô ích càng nhiều thì cảm xúc càng không kiềm chế được, Trì Am không muốn máu trong mắt anh đậm hơn nữa.

Người đàn ông liền hờn dỗi ngồi quay lưng với cô.

Trì Am phớt lờ anh mà đi nấu mì, mì, nồi cũng được mang từ khu tụ cư đến, trong khi nấu mì cô lẩm bẩm: “Nếu có trứng thì hay quá.”

Vành tai người đàn ông đang tức giận quay mặt vào tường hơi động, nhưng anh vẫn không quay đầu lại.

Trì Am đi hái một ít lá non trong biển hoa này rồi luộc những chiếc lá non mềm ấy, khi vớt lên chúng vẫn còn xanh. khi nấu mì thì cho vào, vớt mì ra thì cho thịt lợn kho lên trên, thế là một tô mì lớn với thịt kho và rau đã sẵn sàng.

“Tư Ngang, ăn cơm thôi, cơm xong rồi lại giận tiếp.” Trì Am chạm vào người anh.

Người đàn ông mặt không thay đổi quay lại, giễu cợt: “Em tưởng một tô mì là có thể khiến anh không tức giận nữa sao?”

Trì Am: “... Anh vui là được.”

“Còn nữa, đừng coi anh như tên điên, không cần ăn cơm, anh còn đang rất tức giận đây.” Người đàn ông nói tiếp, vươn tay cầm lấy bát đũa, gắp một miếng thịt lợn cắn vào miệng.

Trì Am bình tĩnh gật đầu: “Em biết anh có phải bị điên hay không, ai gọi anh là người điên em sẽ liều mạng với người đó.”
Bình Luận (0)
Comment