Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 579

Mùa thu đang lặng lẽ đến gần.

Khi khắp núi đồi của Thế giới vô vực được nhuộm một màu vàng rực rỡ, loài người cũng bước vào mùa thu hoạch bận rộn hơn để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

“Tôi nghe nói mùa đông ở Thế giới vô vực rất lạnh.” Susanna thở dài, cô ta sợ nhất là mùa đông.

Susanna và Lạc Khả đã lâu không gặp cũng tham gia vào nhiều nhiệm vụ thu thập trong khu tụ cư để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Nghe nói mùa đông trên Thế giới vô vực là mùa băng tuyết, nhiệt độ thấp hơn trái đất, giống như ở cực Bắc của trái đất, nếu con người không chuẩn bị cho mùa đông thì sẽ dễ dàng chết vào mùa đông lạnh giá.

“Nhưng mà tôi nghĩ Trì không phải lo lắng về chuyện này đâu. Dù sao thì cô cũng có một người đàn ông tài giỏi như vậy cơ mà. Tôi nghe nói điểm cống hiến của anh ấy là tám con số đấy.” Susanna nói, trong lòng thầm thở dài vì Trì quá tốt số. Dù đối phương là một tên điên, nhưng tên điên đó không chỉ đẹp trai mà còn có thực lực, vẫn có những người phụ nữ không nhịn được mà mơ tưởng anh.

Trì Am ừ một tiếng nhàn nhạt.

Susanna thấy cô lãnh đạm, biết cô không muốn nhiều lời với mình thì nhanh chóng thức thời rời đi.

Sau khi Susanna rời đi, Lạc Khả nói với Trì Am: “Chị Trì, gần đây hai người hay đi ra ngoài phải không?”

Trì Am không biết cô ấy muốn nói gì, gật đầu nói: “Ngày nào tôi cũng đi ra ngoài, dù sao thì bây giờ có rất nhiều việc mà.”

Lạc Khả trầm mặc, sau đó lại nói: “Chị Trì, chuyện chìa khóa, em...”

Lạc Khả nói đến đây thì đột nhiên im bặt khi nhìn thấy Tư Ngang đi qua, nói “Em đi đây” với Trì Am rồi quay người bỏ đi luôn.

Người đàn ông đi tới, khoác tay lên vai cô, không thèm nhìn Lạc Khả đã rời đi, anh cúi đầu đụng trán với cô, nói: “Am Am, hôm nay muốn đi đâu?”

“Chúng ta tranh thủ mùa thu hái nhiều hoa hơn để làm tinh dầu, nhân tiện hái một ít hạt dẻ nữa.”

Đối với việc hái hoa, người đàn ông kia rất bất đắc dĩ, bởi vì hái hoa là để đưa cho người đàn ông khác. Tuy nhiên, việc nhặt hạt dẻ lại là sở thích của anh, bởi vì dùng hạt dẻ đẻ nấu canh, hầm thịt hay nướng lên đều rất ngon, vừa có thể dùng làm món ăn vặt vừa có thể tạm thời giảm cơn đói khi đi ra ngoài.

Mùa thu trong Thế giới vô vực là một mùa thu hoạch.

Trì Am được anh ôm nhảy xuống từ lưng đại bàng, nhìn biển hoa vẫn đang nở rộ mà suy nghĩ.

Sau đó cô không khỏi nghĩ đến hành vi trước đây của Lạc Khả, trong lòng đã đoán được vài phần, mục tiêu của Lạc Khả cũng là chìa khóa. So với việc cô thể hiện sự nổi trội vì Tư Ngang thì Lạc Khả thích ẩn núp trong bóng tối hơn, giống như một thợ săn kiên nhẫn chuẩn bị cho việc năm năm nữa cánh cửa Thế giới vô vực mở ra.

Khi Trì Am nhặt được nửa túi hoa thì người đàn ông chơi đùa không biết chạy đến chỗ nào đã trở lại.

Anh ôm hai quả trứng khổng lồ trong lòng, vui vẻ nói với cô: “Am Am, trứng!”

Trì Am nghiêng người tới hôn lên mặt anh hai cái, khen ngợi: “Giỏi quá, lát nữa chúng ta sẽ ăn trứng chim nướng nhé. Mà đúng rồi, đây có phải là trứng chim không?” Đừng mang trứng rắn về nhé, họ sẽ bị rắn truy sát đấy.

Lần trước người đàn ông này lấy được hai quả trứng khổng lồ, Trì Am không biết là anh lấy được từ tổ rắn, vui vẻ gói vào lá cây rồi nướng trên lửa, ăn ngon lành. Ăn được một nửa thì chợt có hai con rắn xanh bất ngờ lao xuống từ trên trời tấn công họ.

Nếu không nhờ sức chiến đấu và phản ứng nhanh của hai người thì e rằng họ đã trở thành món ăn vặt của hai con rắn khổng lồ đó rồi.

Nhưng cuối cùng một trong hai con rắn kia đã bị đại bàng của Tư Ngang ăn thịt như một bữa ăn nhẹ, con còn lại được họ mang về khu tụ cư để nhận một phần điểm cống hiến.

“Là trứng chim.” Người đàn ông lập tức thu lại biểu cảm trên mặt, nói mà không có biểu cảm gì.

Thấy anh không vui, Trì Am lập tức chồm tới hôn anh hai cái, sau đó thấy người đàn ông kia rõ ràng vui vẻ muốn chết mà còn nghiêm mặt nói: “Đừng tưởng rằng làm nũng vậy là anh sẽ không tức giận nữa, vô dụng thôi!”

Chết tiệt! Trì Am thật sự muốn đánh anh, cô đã trị liệu bằng tinh dầu cho anh mấy tháng rồi, nhìn không ngu ngơ nữa mà tại sao thỉnh thoảng cô vẫn muốn đánh anh thế nhỉ?

Sau khi ăn trứng chim nướng vào bữa trưa, họ lại đi vào khu rừng gần đó để nhặt hạt dẻ.

Ở đây có một khoảnh rừng hạt dẻ lớn, khi mới phát hiện ra cây hạt dẻ Trì Am đã rất vui mừng. Hạt dẻ được bảo quản tốt sẽ là món ngon không thể thiếu trong mùa đông. Điều quan trọng nhất là cô có thể cho Tư Ngang ăn hạt dẻ, mỗi lần nhìn anh ngồi ngoan ngoãn ăn hạt dẻ, Trì Am đều rất buồn cười.

Trì Am mang theo rất nhiều túi lớn, một lúc đã nhặt được mười túi, lấy dây thừng buộc lại, kéo đến cái hang đào trên vách núi giấu đi, lấy đá bịt kín lại. Nơi này đã trở thành nơi để họ cất giấu đồ đạc, có quá nhiều thứ phải mang về cùng một lúc nên họ phải giấu chúng đi như thế này, để vài chuyến sau khi rảnh rỗi sẽ chuyển về.

Chạng vạng tối bọn họ mới về khu tụ cư.

Sau khi trở về khu tụ cư, Trì Am đưa cho Tư Ngôn hai túi hoa hôm nay hái được, sau đó lấy một ít nhu yếu phẩm hàng ngày làm bằng tinh dầu, trong đó có một cái lư hương, Trì Am định dùng để đốt hương tối nay.

Người đàn ông kia đứng đó, hai tay khoanh lại, nhìn Trì Am và Tư Ngôn trao đổi nghiên cứu của mình về loài hoa này, vẻ mặt càng ngày càng âm u.

Tư Ngôn lập tức đứng ngồi không yên, mâu thuẫn vô cùng, còn Trì Am thì vẫn nghe anh ta phân tích, mặt không hề thay đổi.

“... Hoa Astana này chứa chất có thể xoa dịu bạo động lực tinh thần, rất tốt cho lực tinh thần của chúng tôi. Dùng lâu dài không chỉ có thể nâng cao chất lượng lực tinh thần mà còn có thể xoa dịu sự nóng nảy do sử dụng lực tinh thần quá mức, rất phù hợp với những người ở thế giới chiều không gian thứ ba.”

Trên mặt Trì Am không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nói: “Quả nhiên là vậy! Hoa Astana là do Tư Ngang phát hiện ra. Khi tôi biết được loài hoa này có thể làm dịu tinh thần hỗn loạn của anh ấy thì đã đoán như vậy rồi.”

Vẻ mặt Tư Ngôn hơi kinh ngạc, anh ta nghĩ tới điều gì đó rồi đột nhiên nói: “Thì ra là vậy, sau khi đến Thế giới vô vực tình hình của đại nhân tuy không được cải thiện, nhưng cũng không tiếp tục xấu đi, so với chúng tôi đoán trước đó thì tốt hơn nhiều. Bảo sao có một khoảng thời gia ngày nào anh ấy cũng đi ra ngoài, hóa ra là vậy.”

Tinh thần Tư Ngang đã suy sụp khiến anh gần như không còn lý trí, nhưng anh vẫn còn có trực giác hoang dã, khi phát hiện ra loại hoa này có thể khiến tinh thần của anh không còn suy sụp thì anh liền chạy đến đó mỗi ngày để tự cứu mình.

Đáng tiếc là hương hoa chỉ tạm thời làm dịu bệnh tình của anh mà không thể trị tận gốc.

Nếu không phải anh đưa Trì Am đến để tìm được mối liên hệ, đem hoa về thử nghiên cứu chế thành tinh dầu thích hợp sử dụng hơn thì e rằng Tư Ngang vẫn chỉ có thể duy trì trạng thái đứng bên bờ vực phát điên.

Khi hai người đã thảo luận khá ổn rồi thì người đàn ông kia cuối cùng cũng đứng dậy kéo Trì Am đi.

Tư Ngôn nhìn bóng lưng của họ mà không dám gọi lại, chỉ có thể cười khổ. Ít nhất thì bây giờ đại nhân đã có thể giao tiếp với mọi người, mặc dù vẫn phớt lờ mọi người nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước đây rồi.

Khi bị người đàn ông kéo về phòng, Trì Am vẫn cầm theo đồ Tư Ngôn đưa.

Nhìn thấy tầm mắt của anh, Trì Am lập tức ôm những thứ đó trong lòng, cảnh giác nói với anh: “Những thứ này có tác dụng tốt với anh, anh không được phép vứt đi.”

Người đàn ông cau mày không vui, nói: “Anh không bị bệnh.”

“Đương nhiên, ai dám nói anh bị bệnh em sẽ lập tức liều mạng với người đó.” Trì Am nói với vẻ bá đọa.

“Vậy vứt đi.” Người đàn ông nói tiếp.

“Không được!”

“Vì sao không được, anh không có bệnh, không cần dùng đến chúng!” Anh nhấn mạnh, sau đó nghi ngờ nhìn cô: “Chẳng lẽ em cũng cảm thấy anh bị điên?”

Mặc dù anh không thèm để ý người chung quanh, nhưng anh cũng biết thái độ của những người đó không được bình thường. Họ rất sợ anh, thậm chí có lần anh còn nhìn thấy rõ ràng một người mắng mình là đồ mất trí, muốn tấn công anh. Cho dù ngu ngốc đến mấy thì anh cũng hiểu người kia đang mắng mình.
Bình Luận (0)
Comment