Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 666

Trì Am đột ngột bật dậy, thiếu chút nữa thì không nhịn được mà vò đầu bứt tóc.

Rốt cuộc hôm nay cô ra ngoài làm gì? Rõ ràng là muốn tranh thủ ngày hôm nay tu luyện khí tức và quan sát địa hình của thế giới xung quanh khu tụ cư. Vậy mà tại sao lại đến đây để ngủ chứ?

So với việc cô phát điên thì người đàn ông kia lại rất nhàn nhã, hoặc là đối với người có trạng thái tâm thần không ổn định như anh bây giờ thì ngủ trong biển hoa cũng là một chuyện rất cần thiết, có thể làm dịu bệnh tình của anh.

Người đàn ông thấy bông hoa trên đầu cô rung rung, nhân lúc cô không để ý lại cắm thêm một bông hoa khác lên, trên đầu cô bỗng nhiên có hai bông hoa, một bông bên trái một bông bên phải hết sức đối xứng.

Ừm, bông hoa là của anh, Am Am cũng là của anh, bây giờ Am Am và bông hoa ở cùng một chỗ, tất cả đều là của anh!

Lúc Trì Am đi rửa mặt bên suối mới thấy trên đầu mình cắm hai bông hoa rung rung, hình tượng đó trông ngu ngốc biết bao nhiêu. Cô nhìn chằm chằm hình ảnh của mình trong suối một lúc, tức giận giật bông hoa xuống, sau đó quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông nào đó.

Người kia nhìn trời, nhìn đất, nhìn hoa, nhưng lại không nhìn cô.

Không cần hỏi, rõ ràng là anh đã làm việc này.

Sau đó họ trở lại nơi cất con hươu, gỡ lá cây che bên ngoài đi, có lẽ vì được che rất kín nên đã qua hơn nửa ngày trời mà con hươu vẫn không có dấu hiệu bị biến chất.

Khi Trì Am còn đang nghĩ xem phải làm gì với con hưỡu này thì lại thấy Tư Ngang đột nhiên huýt sáo, một lúc sau con đại bàng đã bay từ trên trời xuống.

Tư Ngang ôm cô nhảy lên lưng đại bàng, sau khi đại bàng cất cánh thì chiếc vuốt sắc bén của nó cũng tóm ngay lấy con hươu rồi bay đi.

Trì Am: “...”

Tốc độ của đại bàng rất nhanh, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã trở lại khu tụ cư.

Đại bàng xuất hiện trên bầu trời phía trên sơn cốc, cất tiếng kêu rõ ràng, sau đó đáp xuống, ném con hươu xuống từ giữa không trung. Khi người trong sơn cốc phát hiện trên đầu có bóng đổ xuống thì đã nhanh chóng trốn đi từ sớm rồi.

Khi đại bàng hạ xuống độ cao nhất định, người đàn ông liền ôm Trì Am từ trên lưng con đại bàng xuống bậc thang trên vách núi, sau đó lại nhảy vọt mấy cái hạ xuống mặt đất.

Khi không còn ai trên lưng mình, đại bàng lại kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

Người dân trong sơn cốc đã quen với cảnh này rồi, mỗi khi đại bàng đưa tên điên về thì đều là do anh bắt được một con vật nó và ném nó xuống sơn cốc, làm nát rất nhiều hoa cỏ. May là thực vật trên thế giới này có khả năng sinh trưởng rất mạnh, có thể mọc lại ngay ngày hôm sau, nếu không thì hành vi phá hoại môi trường của khu tụ cư đã khiến cho người ta oán trách từ lâu rồi.

Khi lần đầu tiên gặp phải chuyện này họ còn nghĩ rằng có loài chim muốn đến sơn cốc này để làm tổ, không hề ngờ đến lại là loại tình huống này, khiến họ suýt bị hù cho sợ chết khiếp. Đó cũng là lúc họ nhận ra người đàn ông này đáng sợ đến nhường nào.

Ngay cả con đại bàng trong Thế giới vô vực mà cũng bị anh thu phục thì có thể thấy được anh đáng sợ đến thế nào.

Khi Trì Am nhảy ra khỏi vòng tay Tư Ngang, cô thấy một người đàn ông có dáng vẻ nhã nhặn, đẹp trai xuất hiện.

Người đàn ông đến trước mặt Tư Ngang nói nhỏ: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Tư Ngang vẫn phớt lờ anh ta như thường lệ, ném thiết bị ghi chú cho anh ta rồi kéo Trì Am đi.

Khi Trì Am quay đầu lại liền thấy người đàn ông kia cầm thiết bị ghi chú đi tìm nhân viên quầy đăng ký vật tư để đăng ký, cuối cùng cô cũng đã hiểu danh sách điểm cống hiến dài dằng dặc trên thiết bị ghi chú của Tư Ngang đến từ đâu. Mỗi lần anh đi ra ngoài kiếm ăn đều đánh chết một con vật, ăn không hết thì để đại bàng mang về, chẳng trách có thể kiếm được nhiều điểm cống hiến như vậy.

Nhưng người đàn ông này rõ ràng không hề quan tâm, vì vậy cũng không biết điểm cống hiến của mình đến từ đâu.

Đi chơi một ngày về, hai người nắm tay trở về phòng, gặp Lạc Khả và Susanna cũng vừa trở về ở lối vào bậc thang.

Hai người phụ nữ trợn tròn mắt, đặc biệt là Susanna, che ngực lộ vẻ phấn khích, nhìn Tư Ngang mà muốn chảy nước miếng.

Lạc Khả bình tĩnh chào Trì Am, liếc nhìn Tư Ngang không để lại dấu vết.

Trì Am nói vài câu với họ thì đã bị người đàn ông kia không kiên nhẫn kéo đi, vì vậy đành phải quay đầu mỉm cười chúc ngủ ngon bọn họ.

Sau khi họ biến mất, Susanna liền phấn khích che ngực nói: “Trời ạ, càng nhìn kỹ càng thấy người đàn ông kia đẹp hơn, khuôn mặt đẹp trai đến mức không có bạn! Thân hình tỷ lệ vàng quá nóng bỏng! Ôi chao ơi, tôi dám chắc trong việc kia anh ta cũng cực kỳ mạnh mẽ, không thua gì đàn ông phương Tây đâu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông phương Đông tuyệt vời như vậy đấy. Đẹp trai không phân biệt biên giới, Trì sướng quá đi mất, nếu tôi được ngủ một đêm với anh ta...”

“Chị Trì sẽ giết cô.” Lạc Khả tỉnh táo nói.

“Tại sao?” Susanna bĩu môi nói: “Trì không phải loại phụ nữ keo kiệt như vậy đâu, huống chi kiểu gì bọn họ cũng sẽ chia tay thôi. Ở một nơi bấp bênh ăn bữa hôm lo bữa mai như chỗ này thì phải tận hưởng lạc thú trước mắt, dù là đàn ông hay phụ nữ cũng vậy, tất cả đều là động vật sống theo cảm giác. Tôi không tin anh ta vẫn luôn ở bên một người phụ nữ. Tuy Trì Am xinh đẹp nhưng vẫn là một cô gái nhỏ, làm sao có thể gợi cảm quyến rũ như tôi?”

Nhìn dáng vẻ si mê của cô ta, Lạc Khả nhắc nhở: “Đừng quên trạng thái tinh thần của anh ta không ổn định, lúc nào cũng có thể giết người.”

Susanna mê mẩn: “Nếu được ngủ với anh ta một lần thì chết tôi cũng chịu.

Lạc Khả thấy cô ta không cứu nổi nữa nên cũng không nói gì thêm. Với năng lực quan sát của cô thì Trì Am rất để ý người đàn ông này, chỉ sợ sẽ không cho phép những người phụ nữ khác tuỳ tiện nhúng chàm. Nếu Susanna đến chết không đổi thì sợ là sẽ chịu khổ.
Bình Luận (0)
Comment